Nửa giờ sau, Mộ Tư đưa một lá đơn chuyển nhượng cổ phần cho Bạch Băng, tiếp theo lại lấy ra hai cuốn sổ đỏ: “Tôi chuyển 10% cổ phần Mộ thị cho Tuyết Nhi, còn có hai căn nhà ở trung tâm thành phố, đây là cái cô ấy xứng đáng có.”
Nhìn lá đơn chuyển nhượng cổ phần đã ký tên, Bạch Băng khiếp sợ không thôi.
Lúc trước bọn họ thu được ảnh do Mộ Thành Chu gửi đến, cho rằng Bạch Tuyết đã bị ông ta giết, sau đó Mộ Tư đã chuyển 20% cổ phần Mộ thị vào danh nghĩa của anh ta, trong 20% đó bao gồm cả phần của Bạch Tuyết.
Hiện tại Mộ Tư lại cho Tuyết Nhi thêm 10%, như vậy cổ phần trên tay anh em họ đã ngang với 30% trên tay anh ta.
Còn có hai căn nhà ở trung tâm thành phố.
Đó là hai căn biệt thự xa hoa, đều là phòng cảnh đêm, có thể nhìn xuống toàn bộ trung tâm thành phố phồn hoa.
Lúc mua hai căn nhà này Bạch Băng cũng có mặt, cho nên anh ta biết chúng có giá trị cao đến mức nào.
Bạch Băng nhìn hợp đồng trên tay, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Cậu muốn dùng tiền mua đứt ân tình cứu mạng của Tuyết Nhi.”
“Tôi nói, đây là cái cô ấy xứng đáng có.”
Mộ Tư khôi phục vẻ ôn hoà như ngọc: “Có chúng, Tuyết Nhi chính là thiên kim hào môn, về sau đi ra ngoài không cần nhìn sắc mặt người khác, càng không ai dám xem thường cô ấy.”
Đúng vậy, có chúng thì tài sản của anh em họ gần như ngang hàng với Mộ Tư, về sau ai còn dám hà hiếp Tuyết Nhi, ai còn dám xem thường họ?
Bạch Băng cảm thấy thứ trong tay thật nặng nề: “Mộ Tư, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà cậu làm vậy, tôi cũng muốn thay Tuyết Nhi cảm ơn cậu, dù sao nó cũng bảo đảm cho cả đời con bé.”
Bạch Tuyết trở lại phòng, sắc mặt trở nên rất âm trầm, cô ta ngồi ở đầu giường, trong miệng cắn chặt góc chăn, hận thù làm ngũ quan cô vặn vẹo.
Trên đời này ai cũng có thể phụ cô, chỉ có Mộ Tư không được.
Mấy năm nay cô chịu hết sỉ nhục, bị đánh bị mắng bị người ta phun nước miếng lên mặt, dưới chân cô là sợi xích sắt, mỗi ngày sống không bằng một con chó.
6 năm, suốt 6 năm cô phải sống trong sự sỉ nhục này, sống mà không bằng chết.
Mà những tủi nhục, những vết sẹo đầy người này đều do Mộ Tư mang đến cho cô.
Nhưng anh ta lại phản bội cô, yêu cô gái khác, hiện tại còn muốn hủy hôn vứt bỏ cô.
Sao anh ta có thể nhẫn tâm như thế?
Vậy tất cả những đau khổ cô phải chịu trong 6 năm qua là cái gì?
Mộ Tư, đời này anh cũng đừng mơ thoát khỏi tôi, đừng mơ.
Bạch Băng cầm đơn chuyển nhượng đi đến ngoài cửa Bạch Tuyết, gõ gõ cửa: “Tuyết Nhi, anh có thể đi vào không?”
Không ai đáp lại.
Khi Bạch Băng đẩy cửa ra liền thấy Bạch Tuyết ngồi ở đầu giường, đôi tay nắm chặt góc chăn, vùi đầu khóc thút thít, thân thể gầy yếu co chặt thành một cục.
Bạch Băng nhìn thấy hình ảnh này thì rất đau lòng, anh ta khóa cửa lại, đi đến mép giường Bạch Tuyết: “Nếu thích như vậy thì vì sao lại chọn buông tay?”
Bạch Tuyết bi thương khóc thút thít: “Anh, anh ấy không thích em, cho dù miễn cưỡng ở bên nhau cũng là vì thương hại, em không cần anh ấy thương hại.”
Nghe Bạch Tuyết nói vậy, Bạch Băng nhẹ nhàng thở ra, cô nghĩ như vậy cũng tốt.
Anh ta ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Bạch Tuyết: “Em nghĩ thế cũng tốt, hiện tại buông tay chỉ đau một thời gian, miễn cưỡng kết hôn mới là đau cả đời.”
Nhưng Bạch Tuyết lại lắc đầu, nâng khuôn mặt nhỏ dính đầy nước mắt lên mà nhìn Bạch Băng: “Anh, em không bỏ xuống được, em thật sự yêu anh ấy, nếu không phải vì anh ấy, em căn bản không kiên trì được đến hiện tại, mấy năm nay anh ấy chính là trụ cột tinh thần của em, anh ấy rời đi thì em cũng ngã xuống.”
Trái tim Bạch Băng đau đớn: “Nhưng cậu ta không yêu em.”
“Vậy em chờ đến khi anh ấy hồi tâm chuyển ý mới thôi.” Bạch Tuyết quá cố chấp, cố chấp đến mức làm Bạch Băng đau đầu: “Dù sao cô gái anh ấy yêu cũng đã kết hôn rồi, không phải sao?”
Bạch Băng không biết suy nghĩ thật trong lòng Bạch Tuyết, đối mặt với Bạch Tuyết cố chấp, Bạch Băng chỉ có thể tuỳ ý cô.
Nếu cô không muốn buông tay thì không ai miễn cưỡng được, chỉ có thể để thời gian chậm rãi hòa tan tình cảm trong lòng cô!
Bạch Băng đặt đơn chuyển nhượng và sổ đỏ trước mặt Bạch Tuyết: “Đây là Mộ Tư cho em, hai căn nhà ở trung tâm thành phố và 10% cổ phần Mộ thị.”
Bạch Tuyết nhìn chồng giấy trước mặt, sau đó hoang mang ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Băng, hình như không biết mấy thứ này có lợi ích gì.
Tiếp theo Bạch Băng nói cho cô biết: “Tổng giá trị thị trường hiện giờ của tập đoàn Mộ thị đã vượt qua chục tỷ, 10% cổ phần này tương đương với hơn 1 tỷ.”
Bạch Tuyết khiếp sợ không thôi, hai mắt trừng rất lớn.
Bạch Băng nhìn thấy vẻ mặt này của cô thì cưng chiều nhếch khoé miệng lên, chỉ vào hai cuốn sổ đỏ còn lại: “Hai căn nhà này nằm ở mảnh đất hoàng kim trung tâm thành phố, mỗi căn trị giá mấy ngàn vạn.”
Hơn 1 tỷ!
Hai căn nhà trị giá mấy ngàn vạn!
Bạch Tuyết nằm mơ cũng không ngờ Mộ Tư lại cho cô nhiều tiền như vậy, nửa ngày sau mới tìm về giọng nói của mình: “Chúng... Đều là của chúng ta sao?”
Bạch Băng sửa đúng: “Là của em, trong tay anh cũng có 20% cổ phần, cổ phần của hai anh em mình cộng lại đã ngang với Mộ Tư, chỉ lấy tiền hoa hồng mỗi năm đã là con số trên trời. Hơn nữa với sự phát triển hiện tại của tập đoàn Mộ thị, về sau những cổ phần đó sẽ càng đáng giá, Tuyết Nhi, hiện tại chúng ta là hào môn thật sự rồi.”
Hào môn thật sự?
“10% cổ phần giá trị hơn 1 tỷ, 30% chính là...”
Bạch Băng thế cô trả lời: “Hơn 4 tỷ.”
“Hơn 4 tỷ...”
Nghe thấy con số này, tim Bạch Tuyết đập nhanh như sấm.
Bạch Băng nắm chặt tay Bạch Tuyết: “Tuyết Nhi, em yên tâm, anh sẽ tìm cho em một người thầy tốt, học bù lại những kiến thức mấy năm nay đã bỏ lỡ, để em trở thành một thiên kim hào môn chân chính.”
Thiên kim hào môn!
Cô sao?
Bạch Tuyết khó tin mà nhìn Bạch Băng: “Anh, em đang nằm mơ sao?”
Bạch Băng bật cười: “Em không nằm mơ, ngày mai anh dẫn em đi xem hai căn hộ đó, ngủ đi, đã khuya rồi.”
Bạch Tuyết ngoan ngoãn gật gật đầu, thân thể kích động run rẩy.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ của Bạch Tuyết. Mấy năm nay cô sống hèn mọn đến mức nào thì chỉ có cô biết rõ nhất.
Vì tồn tại, cô đê tiện đến mức sa vào bùn lầy, nếm hết xem thường và gian khổ, sống không bằng một con chó.
Hiện tại đột nhiên có người nói cho cô biết, cô trở thành hào môn thiên kim, thành người tầng cao, từ nay về sau không còn ai dám coi khinh cô, cũng không ai biết về quá khứ đen tối của cô, hỏi sao cô có thể không kích động?
Lời nói của Bạch Băng không thua gì một khởi đầu mới đối với Bạch Tuyết...
….
Sau khi Bạch Băng rời đi, Mộ Tư cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng đi, giống như gông xiềng luôn trói buộc trên người anh đã bị chặt đứt, chưa bao giờ cảm thấy thả lỏng đến vậy.
Sau đó Mộ Tư lập tức cho người ta điều tra Lăng Tiêu.
Nửa năm trước Lăng Tiêu mang một đứa con riêng từ nước ngoài trở về, trước kia anh ta không để ý chuyện này, hiện tại anh muốn điều tra rõ ràng.
Mẹ của đứa con riêng kia là ai, hiện tại cô ta ở đâu, Lăng Tiêu còn âm thầm qua lại với cô ta hay không… Những chuyện này rất quan trọng đối với kết hoạch đoạt lại Thịnh Hoàn Hoàn của anh ta.