Nam Tầm nói: “Hoàn Hoàn không có sức kháng cự trước người đàn ông đã biết nấu ăn còn đẹp trai, cho nên cố gắng học nấu ăn đi, anh cũng biết Hoàn Hoàn kén ăn mà, cái con bé này không dễ nuôi đâu.”
“Còn nữa, làm phụ nữ tôi cho anh một lời khuyên, đừng nóng lòng muốn thành công, tâm tư của Hoàn Hoàn rất tinh tế và nhạy bén, nếu anh thật lòng thích nó thì đầu tiên là phải biết tôn trọng, nếu không anh chỉ đẩy nó ra càng ngày càng xa.”
Làm bạn thuở nhỏ của Đường Nguyên Minh, Nam Tầm không hy vọng anh bước vào vết xe đổ của Diệp Sâm, đặc biệt là hiện tại Hoàn Hoàn còn chưa hoàn toàn buông ra Lăng Tiêu, Đường Nguyên Minh chỉ có thể từ từ mưu tính.
Biểu hiện của anh càng nhiệt tình càng nóng vội thì Thịnh Hoàn Hoàn sẽ càng xa cách, bởi vì cô sợ mình không cho anh được cái anh muốn.
Cái gì nên nói cũng đã nói, còn chuyện Đường Nguyên Minh có nghe hay không thì Nam Tầm chỉ có thể chúc anh may mắn.
Trò chuyện với Nam Tầm trong chốc lát, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng bình tĩnh lại, sau khi trở về phòng, cô nhận được tin nhắn do Đường Nguyên Minh gửi đến: “Xin lỗi, hôm nay là do anh mất chừng mực.”
Đường Nguyên Minh không giải thích nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên đáp lại thế nào nên trực tiếp ném điện thoại qua một bên.
Cô vừa cầm sách lên thì điện thoại lại vang.
Lần này là Trần Uy gửi tin nhắn đến: “Lâm Chi Vũ lên xe của Lăng Tiêu, cha mẹ cô ta trực tiếp trở về ngà nghỉ ngơi, Lăng Hoa Thanh thì ngồi vào chiếc xe phía sau rời đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày lại, lập tức trả lời Trần Uy: “Tớ bảo cậu đừng nhiều chuyện, coi chừng chết thế nào cũng không biết.”
Trần Uy kêu oan: “Tớ nghĩ là cậu muốn biết.”
Thật vất vả tâm tình cô mới bình tĩnh lại, giờ lại rối loạn vì lời nói của Trần Uy, Thịnh Hoàn Hoàn bực bội ném điện thoại đi thật xa, đứng dậy tập một bài Yoga.
Tập đến khi cả người đều là mồ hôi, sau đó lại đi tắm rửa một đợt, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Mộ Tư gọi điện thoại cho cô, nói câu “Cố lên” và một vài lời cổ vũ.
Hiện tại Mộ Tư đang nằm ở bệnh viện, ngày mai anh ta không thể đến hiện trường đua xe để xem, trong lòng rất tiếc nuối và khó chịu.
“Cảm ơn, anh phải phối hợp bác sĩ trị liệu, tôi tin anh sẽ đứng lên lại được.”
“Ừ, anh sẽ làm được.”
Giọng của Mộ Tư vẫn dịu dàng như trước, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã không còn cảm giác tim đập rộn lên, trong lòng tràn đầy vui sướng như ngày xưa.
Mới ba tháng, lại như đã qua ba năm.
“Tôi đi ngủ đây, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Mộ Tư giật mình, đại khái khó có thể chấp nhận quan hệ giữa họ chỉ còn lại là trò chuyện mặt ngoài như vậy: “Ngủ đi, ngủ ngon!”
Thịnh Hoàn Hoàn “Ừ” một tiếng, sau đó tắt máy.
Cú điện thoại này của Mộ Tư làm Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn bình tĩnh lại, những bài học quá khứ rõ ràng trước mắt, cô không thể sống mơ hồ như vậy nữa.
Lăng Tiêu thế nào liên quan gì đến cô, cô và hắn đã là quá khứ, cần gì lo sợ không đâu nữa chứ.
…
Khi đi ra từ nhà hàng, Lâm Chi Vũ bước lên xe của Lăng Tiêu.
Sau khi xe chạy, cô ta nhìn về phía Lăng Tiêu và hỏi: “Hiện tại Thiên Vũ có khỏe không?”
Lăng Tiêu nói: “Béo lên một chút, tính cách vẫn y như cũ.”
“Hơn tám tháng, không biết cậu nhóc đó còn nhớ tôi không, còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp nó, nó vừa mới học đi, cái mông nhỏ uốn a uốn éo.”
Lăng Tiêu nói: “Trí nhớ của nó rất tốt.”
Lâm Chi Vũ cười cười, không khỏi cảm thán nói: “Thế giới này rất lớn, tôi cho rằng mình vĩnh viễn không gặp lại nó, cũng không ngờ lần đầu tiên coi mắt trong đời lại gặp phải anh.”
Lăng Tiêu nói: “Tôi cũng rất bất ngờ.”
Lâm Chi Vũ vừa xuống xe thì một bóng dáng nho nhỏ lập tức nhào tới, cô khom lưng bế cậu lên, Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu, vào thời khắc nhìn thấy cô thì hốc mắt cậu nhóc đã ướt...
Đêm nay, Lâm Chi Vũ ở lại Lăng Phủ.
Sáng sớm, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến hừng đông rồi dậy thật sớm, lúc gom đồ đạc thì thấy băng vệ sinh đặt trong túi, mới nhớ tới bà dì đã trễ ba ngày.
Cô có chút buồn bực, chẳng lẽ là uống nhiều thuốc tránh thai quá?
Đừng đến lúc thi đấu lại “Máu chảy lênh láng” đấy!
Để ngừa bất trắc, cô vẫn cầm băng vệ sinh vào toilet.
6 giờ rưỡi tới đoàn xe, mở hội nghị đến 7 giờ, ăn bữa sáng nửa giờ, 7 giờ rưỡi tập hợp, tất cả các tay đua đi đến bãi đua xe Hải Thành.
Khi tới bãi đua Hải Thành đã hơn 8 giờ, không ít đoàn xe đã tới, vị trí của Vũ Yến xếp đằng sau, liếc nhìn lướt qua thì số lượng xe của họ là ít nhất, chỉ có năm chiếc.
Lần này Vũ Yến chỉ có năm người dự thi, cũng là toàn bộ đội viên, cộng thêm Lý Hưng Hoài, Cao Dương và mấy nhân viên thì cũng chỉ có mười mấy người. So với những đội xe lớn kia thì có vẻ quá ít ỏi.
Lúc này, trong loa phát thanh không ngừng lặp lại quy tắc thi đấu, trên màn hình có hiện tên và thời gian mỗi đội viên sẽ lên sân khấu.
Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau Lý Hưng Hoài, Lý Hưng Hoài đột nhiên ngã về phía trước, cũng may cô phản ứng nhanh lập tức đỡ lấy ông.
Người còn chưa đứng vững, một tiếng nói châm biếm đã truyền đến: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Lý què, sao đi đường cũng không vững vậy, thế mà còn hơi sức dẫn dắt đội ngũ?”
Vừa dứt lời, vài tiếng cười nhạo phụ họa vang lên.
Người nói chính là Vu Hạo của đoàn xe 666 - con trai của chủ đoàn xe Vu Quang - đồng thời cũng là một tay đua tương đối xuất sắc, nhưng phẩm hạnh thì không được tốt lắm.
Vừa rồi là anh ta cố ý ngáng chân Lý Hưng Hoài, nếu không phải Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng kịp thời thì lúc này ông đã bị đám người không có phẩm cách đó chê cười rồi.
Cái chân bị thương là nổi đau khó có thể xóa nhòa trong lòng Lý Hưng Hoài, Vu Hạo gọi ông là tên què ngay trước mặt nhiều người như thế là khiêu khích, cũng là sỉ nhục.
Không chỉ Thịnh Hoàn Hoàn, toàn bộ đoàn xe Vũ Yến đều không chịu nổi.
Nhưng Lý Hưng Hoài ngăn họ lại, nói khẽ với mọi người: “Nơi này là sân thi đấu, đừng gây chuyện.”
Sau đó ông nhìn về phía Vu Hạo đang bày ra vẻ mặt khinh miệt: “Chẳng lẽ cha cậu không nói với cậu, lần trước các người cho người tới đập phá đã phải đền bao nhiêu tiền cho Vũ Yến?”
Vu Hạo nhớ tới lần trước thiếu chút nữa đã thành công thu mua Vũ Yến với giá thấp, lại bị Lăng Tiêu nhặt của hời, vẻ đắc ý trên mặt anh ta lập tức hóa thành lửa giận và không cam lòng.
Bởi vì sau khi Lăng Tiêu tiếp nhận Vũ Yến, chuyện đầu tiên làm là tìm đoàn xe 666 đòi bồi thường tổn thất kinh tế cho Vũ Yến, Vu Hạo không biết rốt cuộc Vu Quang sợ Lăng Tiêu cái gì mà lại chịu bồi thường mấy chiếc xe mới tính năng siêu mạnh, giá cả đắc đỏ.
Nghĩ đến những chiếc xe dự thi lần này của Vũ Yến đều do Vu Quang bỏ tiền mua, Vu Hạo lập tức một bụng lửa giận, cho nên mới cố ý gây chuyện, muốn sỉ nhục Lý Hưng Hoài và tay đua của Vũ Yến một trận.
Không ngờ Lý Hưng Hoài lại vỗ vỗ vai anh ta, thấm thía nói: “Người trẻ tuổi, hiện tại đoàn xe kiếm tiền không dễ dàng, cha cậu đã đủ đau đầu rồi cậu đừng gây chuyện thêm nữa, ông ta lớn tuổi rồi chịu không nổi đâu.”
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Lý Hưng Hoài cũng rất xấu bụng, lời này đủ sắc bén, đủ làm Vu Hạo thẹn quá thành giận.
Quả nhiên, Vu Hạo trẻ tuổi nóng nảy lập tức đen mặt, trên trán cộm lên gân xanh, nâng nắm tay lên đấm vào mặt Lý Hưng Hoài: “Lão già, lão tìm đường chết.”
Thịnh Hoàn Hoàn và Mao Tuấn sớm đoán được Vu Hạo sẽ ra tay, Thịnh Hoàn Hoàn kéo Lý Hưng Hoài ra phía sau, Mao Tuấn thì nắm lấy tay Vu Hạo rồi đẩy ra.
Cao Dương hô to: “Tay đua của đoàn xe 666 đánh người.
“Còn nữa, làm phụ nữ tôi cho anh một lời khuyên, đừng nóng lòng muốn thành công, tâm tư của Hoàn Hoàn rất tinh tế và nhạy bén, nếu anh thật lòng thích nó thì đầu tiên là phải biết tôn trọng, nếu không anh chỉ đẩy nó ra càng ngày càng xa.”
Làm bạn thuở nhỏ của Đường Nguyên Minh, Nam Tầm không hy vọng anh bước vào vết xe đổ của Diệp Sâm, đặc biệt là hiện tại Hoàn Hoàn còn chưa hoàn toàn buông ra Lăng Tiêu, Đường Nguyên Minh chỉ có thể từ từ mưu tính.
Biểu hiện của anh càng nhiệt tình càng nóng vội thì Thịnh Hoàn Hoàn sẽ càng xa cách, bởi vì cô sợ mình không cho anh được cái anh muốn.
Cái gì nên nói cũng đã nói, còn chuyện Đường Nguyên Minh có nghe hay không thì Nam Tầm chỉ có thể chúc anh may mắn.
Trò chuyện với Nam Tầm trong chốc lát, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng bình tĩnh lại, sau khi trở về phòng, cô nhận được tin nhắn do Đường Nguyên Minh gửi đến: “Xin lỗi, hôm nay là do anh mất chừng mực.”
Đường Nguyên Minh không giải thích nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên đáp lại thế nào nên trực tiếp ném điện thoại qua một bên.
Cô vừa cầm sách lên thì điện thoại lại vang.
Lần này là Trần Uy gửi tin nhắn đến: “Lâm Chi Vũ lên xe của Lăng Tiêu, cha mẹ cô ta trực tiếp trở về ngà nghỉ ngơi, Lăng Hoa Thanh thì ngồi vào chiếc xe phía sau rời đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày lại, lập tức trả lời Trần Uy: “Tớ bảo cậu đừng nhiều chuyện, coi chừng chết thế nào cũng không biết.”
Trần Uy kêu oan: “Tớ nghĩ là cậu muốn biết.”
Thật vất vả tâm tình cô mới bình tĩnh lại, giờ lại rối loạn vì lời nói của Trần Uy, Thịnh Hoàn Hoàn bực bội ném điện thoại đi thật xa, đứng dậy tập một bài Yoga.
Tập đến khi cả người đều là mồ hôi, sau đó lại đi tắm rửa một đợt, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Mộ Tư gọi điện thoại cho cô, nói câu “Cố lên” và một vài lời cổ vũ.
Hiện tại Mộ Tư đang nằm ở bệnh viện, ngày mai anh ta không thể đến hiện trường đua xe để xem, trong lòng rất tiếc nuối và khó chịu.
“Cảm ơn, anh phải phối hợp bác sĩ trị liệu, tôi tin anh sẽ đứng lên lại được.”
“Ừ, anh sẽ làm được.”
Giọng của Mộ Tư vẫn dịu dàng như trước, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã không còn cảm giác tim đập rộn lên, trong lòng tràn đầy vui sướng như ngày xưa.
Mới ba tháng, lại như đã qua ba năm.
“Tôi đi ngủ đây, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Mộ Tư giật mình, đại khái khó có thể chấp nhận quan hệ giữa họ chỉ còn lại là trò chuyện mặt ngoài như vậy: “Ngủ đi, ngủ ngon!”
Thịnh Hoàn Hoàn “Ừ” một tiếng, sau đó tắt máy.
Cú điện thoại này của Mộ Tư làm Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn bình tĩnh lại, những bài học quá khứ rõ ràng trước mắt, cô không thể sống mơ hồ như vậy nữa.
Lăng Tiêu thế nào liên quan gì đến cô, cô và hắn đã là quá khứ, cần gì lo sợ không đâu nữa chứ.
…
Khi đi ra từ nhà hàng, Lâm Chi Vũ bước lên xe của Lăng Tiêu.
Sau khi xe chạy, cô ta nhìn về phía Lăng Tiêu và hỏi: “Hiện tại Thiên Vũ có khỏe không?”
Lăng Tiêu nói: “Béo lên một chút, tính cách vẫn y như cũ.”
“Hơn tám tháng, không biết cậu nhóc đó còn nhớ tôi không, còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp nó, nó vừa mới học đi, cái mông nhỏ uốn a uốn éo.”
Lăng Tiêu nói: “Trí nhớ của nó rất tốt.”
Lâm Chi Vũ cười cười, không khỏi cảm thán nói: “Thế giới này rất lớn, tôi cho rằng mình vĩnh viễn không gặp lại nó, cũng không ngờ lần đầu tiên coi mắt trong đời lại gặp phải anh.”
Lăng Tiêu nói: “Tôi cũng rất bất ngờ.”
Lâm Chi Vũ vừa xuống xe thì một bóng dáng nho nhỏ lập tức nhào tới, cô khom lưng bế cậu lên, Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu, vào thời khắc nhìn thấy cô thì hốc mắt cậu nhóc đã ướt...
Đêm nay, Lâm Chi Vũ ở lại Lăng Phủ.
Sáng sớm, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến hừng đông rồi dậy thật sớm, lúc gom đồ đạc thì thấy băng vệ sinh đặt trong túi, mới nhớ tới bà dì đã trễ ba ngày.
Cô có chút buồn bực, chẳng lẽ là uống nhiều thuốc tránh thai quá?
Đừng đến lúc thi đấu lại “Máu chảy lênh láng” đấy!
Để ngừa bất trắc, cô vẫn cầm băng vệ sinh vào toilet.
6 giờ rưỡi tới đoàn xe, mở hội nghị đến 7 giờ, ăn bữa sáng nửa giờ, 7 giờ rưỡi tập hợp, tất cả các tay đua đi đến bãi đua xe Hải Thành.
Khi tới bãi đua Hải Thành đã hơn 8 giờ, không ít đoàn xe đã tới, vị trí của Vũ Yến xếp đằng sau, liếc nhìn lướt qua thì số lượng xe của họ là ít nhất, chỉ có năm chiếc.
Lần này Vũ Yến chỉ có năm người dự thi, cũng là toàn bộ đội viên, cộng thêm Lý Hưng Hoài, Cao Dương và mấy nhân viên thì cũng chỉ có mười mấy người. So với những đội xe lớn kia thì có vẻ quá ít ỏi.
Lúc này, trong loa phát thanh không ngừng lặp lại quy tắc thi đấu, trên màn hình có hiện tên và thời gian mỗi đội viên sẽ lên sân khấu.
Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau Lý Hưng Hoài, Lý Hưng Hoài đột nhiên ngã về phía trước, cũng may cô phản ứng nhanh lập tức đỡ lấy ông.
Người còn chưa đứng vững, một tiếng nói châm biếm đã truyền đến: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Lý què, sao đi đường cũng không vững vậy, thế mà còn hơi sức dẫn dắt đội ngũ?”
Vừa dứt lời, vài tiếng cười nhạo phụ họa vang lên.
Người nói chính là Vu Hạo của đoàn xe 666 - con trai của chủ đoàn xe Vu Quang - đồng thời cũng là một tay đua tương đối xuất sắc, nhưng phẩm hạnh thì không được tốt lắm.
Vừa rồi là anh ta cố ý ngáng chân Lý Hưng Hoài, nếu không phải Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng kịp thời thì lúc này ông đã bị đám người không có phẩm cách đó chê cười rồi.
Cái chân bị thương là nổi đau khó có thể xóa nhòa trong lòng Lý Hưng Hoài, Vu Hạo gọi ông là tên què ngay trước mặt nhiều người như thế là khiêu khích, cũng là sỉ nhục.
Không chỉ Thịnh Hoàn Hoàn, toàn bộ đoàn xe Vũ Yến đều không chịu nổi.
Nhưng Lý Hưng Hoài ngăn họ lại, nói khẽ với mọi người: “Nơi này là sân thi đấu, đừng gây chuyện.”
Sau đó ông nhìn về phía Vu Hạo đang bày ra vẻ mặt khinh miệt: “Chẳng lẽ cha cậu không nói với cậu, lần trước các người cho người tới đập phá đã phải đền bao nhiêu tiền cho Vũ Yến?”
Vu Hạo nhớ tới lần trước thiếu chút nữa đã thành công thu mua Vũ Yến với giá thấp, lại bị Lăng Tiêu nhặt của hời, vẻ đắc ý trên mặt anh ta lập tức hóa thành lửa giận và không cam lòng.
Bởi vì sau khi Lăng Tiêu tiếp nhận Vũ Yến, chuyện đầu tiên làm là tìm đoàn xe 666 đòi bồi thường tổn thất kinh tế cho Vũ Yến, Vu Hạo không biết rốt cuộc Vu Quang sợ Lăng Tiêu cái gì mà lại chịu bồi thường mấy chiếc xe mới tính năng siêu mạnh, giá cả đắc đỏ.
Nghĩ đến những chiếc xe dự thi lần này của Vũ Yến đều do Vu Quang bỏ tiền mua, Vu Hạo lập tức một bụng lửa giận, cho nên mới cố ý gây chuyện, muốn sỉ nhục Lý Hưng Hoài và tay đua của Vũ Yến một trận.
Không ngờ Lý Hưng Hoài lại vỗ vỗ vai anh ta, thấm thía nói: “Người trẻ tuổi, hiện tại đoàn xe kiếm tiền không dễ dàng, cha cậu đã đủ đau đầu rồi cậu đừng gây chuyện thêm nữa, ông ta lớn tuổi rồi chịu không nổi đâu.”
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Lý Hưng Hoài cũng rất xấu bụng, lời này đủ sắc bén, đủ làm Vu Hạo thẹn quá thành giận.
Quả nhiên, Vu Hạo trẻ tuổi nóng nảy lập tức đen mặt, trên trán cộm lên gân xanh, nâng nắm tay lên đấm vào mặt Lý Hưng Hoài: “Lão già, lão tìm đường chết.”
Thịnh Hoàn Hoàn và Mao Tuấn sớm đoán được Vu Hạo sẽ ra tay, Thịnh Hoàn Hoàn kéo Lý Hưng Hoài ra phía sau, Mao Tuấn thì nắm lấy tay Vu Hạo rồi đẩy ra.
Cao Dương hô to: “Tay đua của đoàn xe 666 đánh người.