Mục lục
Nháp - Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì thế Thịnh phu nhân hỏi: “Lại cãi nhau?”

Vừa rồi Lăng Tiêu muốn ở lại ăn cơm, nhưng sau khi đi xuống lầu thì bình tĩnh rời đi, Thịnh phu nhân đoán hai người trẻ tuổi này lại cãi nhau nữa rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu: “Không cãi nhau.”

“Vậy sao đột nhiên đi rồi?”

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời.

Thịnh phu nhân lại hỏi: “Vậy cậu ta có đến tiệc đầy tháng ngày mai không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tùy anh ta.”

Hắn muốn tới thì tới, không muốn tới thì chẳng ai miễn cưỡng được hắn.

Thịnh phu nhân nhăn mày, rõ ràng hai người này đang chiến tranh lạnh, còn nói không cãi nhau?

Nếu cô không muốn nói, Thịnh phu nhân cũng không tiếp tục đề tài nặng nề này: “Bà ngoại con đã lên máy bay, đến đây chắc cũng đã khuya, cậu con bọn họ trễ hơn một chút, đến trưa ngày mai mới đến.”

“Sao bà ngoại lại không về chung với cậu?”

Gấp đến mấy cũng không cần vội như vậy!

Thịnh phu nhân trầm ngâm nói: “Buổi sáng lúc con trở về cứ như mất hồn, còn hỏi mẹ câu kia, lúc ấy mẹ sợ quá nên đã gọi cho bà ngoại con, xin bà mau mau trở về. Cũng may con chỉ bị kinh sợ, Đường lão thái thái và Đường Nguyên Minh lại đây một chuyến, hôm nào chúng ta phải cảm ơn người ta mới được.”

Thịnh Hoàn Hoàn có chút ấn tượng với việc này, nghe Thịnh phu nhân kể lại thì cảm thấy thật sự nên cảm ơn người ta: “Dạ.”

Thịnh phu nhân lại nói tiếp: “Mẹ đã nói với Lăng Tiêu để con ở lại hai ngày, chờ tiệc đầy tháng trôi qua, mẹ và bà ngoại sẽ đích thân đưa con trở về, nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hiểu nhiều về gia đình bà ngoại, lúc cô còn rất nhỏ bọn họ đã đi Mỹ, bình thường rất ít trở về.

Khi còn nhỏ, cô chỉ biết ông ngoại và bà ngoại đều theo nghề trung y, chuyên trị các loại bệnh nan giải người khác bó tay không có cách nào chữa, họ đặc biệt ghê gớm.

Nhưng sau đó ông ngoại bị bệnh nặng, cả nhà liền đi ra nước ngoài.

Khi đó cô còn nhỏ không hiểu chuyện, mẹ nói với cô, nhà bà ngoại đi Mỹ là vì chữa bệnh cho ông ngoại.

Sau này cô lớn lên một chút, mẹ mới nói cho cô biết là ông ngoại bà ngoại chắn đường phát tài của người nào đó, kỳ thật ông ngoại là bị người ta đánh.

Mẹ cũng nói không rõ được chuyện mười mấy năm trước, lần đó sau khi ông ngoại sinh bệnh thì sức khoẻ đã không bằng trước kia.



Còn cậu, ông cũng không kế thừa y bát của ông ngoại bà ngoại, mà là buôn bán dược liệu, hiện tại kinh tế đình trệ nên tính về nước phát triển.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong đề nghị của Thịnh phu nhân thì nói: “Có lẽ Lăng Tiêu sẽ không đồng ý.”

Hắn cảm thấy cô giả vờ kinh sợ, cho nên căn bản không đi tra xét.

Mặt Thịnh phu nhân trầm xuống: “Nếu không điều tra rõ chuyện này, con cũng đừng trở về Lăng gia.”

Thịnh Hoàn Hoàn rũ mi xuống: “Con sẽ nói chuyện với anh ta.”

Trải qua chuyện ở hầm giam, đến nay trong lòng cô còn sợ hãi. Nếu tất cả không phải ảo giác thì đáng sợ đến mức nào, phòng ngủ của họ nằm trên hầm giam kia, sao cô có thể an tâm ở lại nữa?

“Vậy con nói chuyện rõ ràng với cậu ta, bằng không sao mẹ yên tâm để con ở lại Lăng gia nữa?”

Cô ngoan ngoãn gật gật đầu: “Dạ, con sẽ nói chuyện.”

Thịnh Hoàn Hoàn luôn cho rằng lá gan mình không nhỏ, nhưng trải qua chuyện dưới hầm giam, cô mới biết mình không kiên cường lớn mật như trong tưởng tượng.

Nếu không làm rõ chuyện này, cô cũng không dám trở về Lăng gia ở.

Sau khi ăn xong, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến phòng Thịnh Xán, nắm chặt tay ông, nhìn gương mặt ngủ say yên bình đó, cô nhịn không được nói: “Ba, ba muốn ngủ tới khi nào, vì sao còn chưa tỉnh lại?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cảnh trước kia Thịnh Xán nghiêm khắc dạy dỗ mình, hốc mắt cay cay: “Ba, con rất hối hận năm đó không nghe lời ba, nếu thời gian có thể quay ngược, con nhất định sẽ là đứa con gái làm ba kiêu ngạo.”

Nếu thời gian có thể quay ngược, cô nhất định sẽ không để mình sống hèn nhát như thế.

Trước kia Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt không muốn xa rời Mộ Tư, cảm thấy chỉ cần có anh ta thì cô không cần học cái gì, chỉ ở nhà sinh con nuôi dạy con cho anh, anh sẽ là bến cảng ấm áp an toàn nhất của cô và bọn nhỏ.

Sau này cô mới biết được, người mà cô có thể dựa vào vô điều kiện, trừ ba mẹ yêu thương mình ra thì chỉ còn bản thân.

Nhìn Nam Tầm đi, Cố Nam Thành đã từng yêu cô ấy điên cuồng, không quan tâm trong nhà phản đối mà kiên quyết cưới cô.

Cố phu nhân không thích Nam Tầm, Cố Nam Thành liền dẫn Nam Tầm dọn ra ngoài ở, mấy năm nay không để cô ấy chịu chút tủi nhục nào ở Cố gia.

Nhưng hiện tại thì sao?

Lòng người dễ thay đổi!

Tình cảm cũng không chịu nổi khảo nghiệm!

Cho nên đừng trông mong có thể dựa vào ai, kỳ thật từ đầu đến cuối chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ khi bản thân mạnh lên, có tự tin thì mới sống tốt được.



Thịnh phu nhân đứng ở cửa nghe những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn thì hốc mắt không khỏi đỏ lên: A Xán anh nghe không, rốt cuộc con gái cưng của chúng ta cũng trưởng thành rồi!

Thịnh Hoàn Hoàn nói chuyện với Thịnh Xán một lát rồi trở về phòng, liền thấy điện thoại đặt ở đầu giường, là Lăng Tiêu để lại lúc rời đi.

Thịnh Hoàn Hoàn mở điện thoại ra, bên trong có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có của Cố Bắc Thành, Đường Nguyên Minh, Hàn phu nhân...

Thịnh Hoàn Hoàn gọi lại cho Hàn phu nhân.

Lúc này Hàn Tín phu nhân đang trên đường chạy tới sân bay, nhận được điện thoại của cô làm bà rất vui: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô cũng gọi cho tôi.”

“Hàn phu nhân, ngày đó thực xin lỗi, vốn định dẫn mọi người đi chơi một ngày, không ngờ cuối cùng lại tan rã trong không vui.”

Hàn phu nhân cười nói: “Cô không cần xin lỗi, ngày đó chúng tôi chơi thực vui vẻ, cảm ơn cô Hoàn Hoàn, đã thật lâu chúng tôi không điên cuồng như vậy, cảm thấy mình như về tới lúc trẻ, đáng tiếc hiện tại phải đi về.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Lần sau lúc bà tới Hải Thành, tôi nhất định sẽ dẫn mọi người đi chơi cho đã.”

“Quyết định vậy đi...”

Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, cuối cùng mới lưu luyến không rời mà cúp máy.

Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn mở phần mềm chat ra, trả lời Cố Bắc Thành một câu mạnh khỏe, cũng hỏi về chuyện buổi tối hôm trước.

Lúc này cô mới biết, thì ra sau khi mình uống say, Vinson xuất hiện, nhưng người mang cô đi lại là Đường Nguyên Minh.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới Vinson bị Lăng Tiêu điều đi, vì thế gọi điện thoại cho anh, mới biết được ngày đó xe anh bị người ta đụng phải, mà Đường Nguyên Minh cũng không đưa cô về Lăng gia, mất liên lạc một thời gian mới mang cô về Thịnh gia.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe những việc này có chút đau đầu: “Vậy sau đó là ai đưa tôi về?”


Vinson nói: “Là Bạch quản gia, ngày đó Lăng thiếu thực tức giận, cô... Không có việc gì chứ?”


Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Không có gì, chỉ nhốt tôi vào hầm giam.”


“Lăng thiếu nhốt cô vào hầm giam?”


“Một ngày một đêm.”


Vinson nghe xong thì trầm mặc thật lâu mới nói: “Xin lỗi thiếu phu nhân, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này, kỳ thật Lăng thiếu rất lo lắng cho cô, đêm đó cô uống say bị Đường Nguyên Minh mang đi, tôi lại làm lạc mất cô, tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đó của ngài ấy.”


Thịnh Hoàn Hoàn không tỏ ý kiến: “Anh muốn trở về không?”


Thịnh Hoàn Hoàn rất thưởng thức Vinson, so với đổi vệ sĩ khác đi theo mình, cô thà người này là Vinson, nhưng cô không biết Vinson có bằng lòng đi theo cô không, dù sao cô cũng không tài năng như Lăng Tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK