Hắn muốn thế nào?
Lăng Tiêu nhìn cô gái trước mặt, nhất thời thật sự không biết nên làm gì cô.
Hắn nhìn vào cửa sổ, Mộ Tư cũng xuyên qua cửa sổ đối diện với Lăng Tiêu, khói thuốc súng trong câm lặng chính là chiến trường của những người đàn ông.
Sau đó cửa sổ “Phanh” một tiếng đóng lại.
Đường Dật là bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp, lúc kiểm tra thân thể đương nhiên phải giữ riêng tư.
Lăng Tiêu mang theo hơi lạnh xoay người rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn đứng ngoài phòng bệnh muốn chờ có kết quả rồi lại đi, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ phía trước: “Cô tốt nhất là theo kịp cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay, cuối cùng vẫn đi theo.
Tiến vào thang máy, nút tầng lầu dần dần giảm xuống, không khí nặng nề trong thang máy làm người ta cảm thấy rất áp lực, tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại: “Khi nào chúng ta ly hôn?”
Nếu quyết định ly hôn thì cô muốn sớm được giải thoát một chút.
Lăng Tiêu bước từng bước ép cô vào góc: “Thế nào, có mấy ngày nay cũng chờ không được?”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm nhận được lửa giận ngập trời trên người hắn, kỳ thật không phải không sợ, nhưng cô vẫn hất mặt lên, rất thản nhiên nhìn hắn: “Tôi sẽ không quản chuyện của Mộ Tư mãi, nhưng trong khoảng thời gian anh ta nằm viện, tôi sẽ thường tới bệnh viện thăm, nếu anh không chấp nhận được hoặc là sợ tôi làm hỏng thanh danh của mình thì tốt nhất chúng ta nên mau chóng làm xong thủ tục ly hôn.”
Như vậy không ảnh hưởng đến ai cả.
Cảm xúc không khống chế được lại trào lên, làm Lăng Tiêu vừa phẫn nộ lại bực bội, hắn ghét cảm xúc này nên càng không kiên nhẫn với Thịnh Hoàn Hoàn, duỗi tay bóp lấy cằm cô: “Cô muốn ly hôn đến thế sao?”
Lực tay của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất đau, cô nhíu chặt mày nhìn hắn: “Không phải anh muốn ly hôn à? Hơn nữa tôi đã bị anh đuổi ra ngoài, vậy có khác gì ly hôn?”
Đây chẳng phải là điều hắn muốn sao?
Lăng Tiêu đột nhiên bị Thịnh Hoàn Hoàn hỏi không trả lời được. Hắn im lặng, sau đó buông Thịnh Hoàn Hoàn ra, nói hai chữ: “Thứ hai.”
Thứ hai?
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng lại hắn đang nói đến ngày ly hôn, cô liền hỏi: “Mấy giờ?”
Trong đôi mắt đen của Lăng Tiêu xẹt qua một tia không kiên nhẫn: “Đến lúc đó sẽ báo cho cô.”
Cô đang lo hắn sẽ đổi ý sao? Yên tâm, Lăng Tiêu này đã quyết định chuyện gì thì sẽ không tùy tiện sửa đổi.
Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi nhiều, lúc này thang máy mở ra, cô cho rằng cuộc đối thoại của họ đã kết thúc nên muốn rời đi trước, giờ cô ở bên cạnh hắn thêm một giây cũng cảm thấy áp lực.
“Tôi cho cô đi à?” Thịnh Hoàn Hoàn vừa nâng chân thì giọng nói chứa đầy không vui của Lăng Tiêu lại vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn thu chân lại, nghi hoặc nhìn hắn.
Thang máy tới gara ngầm, liếc nhìn một cái liền thấy chiếc Lamborghini phô trương của hắn đậu ở đó, hắn mở khóa: “Lên xe.”
“Đi đâu?” Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn rất mệt.
Lăng Tiêu không trả lời, chỉ mở cửa xe ngồi xuống.
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn rất ghét tính cách chẳng nói chẳng rằng này của Lăng Tiêu, lần nào cô cũng phải mù quáng đi theo hắn, không hợp tâm ý hắn liền không vui, hắn nghĩ cô là con giun trong bụng sao?
Nhưng cô vẫn lên xe, cô nghĩ dù sao cũng chỉ còn hai ngày thôi.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn thật không ngờ Lăng Tiêu lại đưa cô tới Thịnh Thế Danh Môn, nhưng vậy cũng chưa xong, cô cho rằng hắn chỉ muốn kiếm chuyện làm cô khó chịu, nhưng hắn lại đưa cô tới căn phòng tổng thống VIP của riêng mình.
Cái này là chuyện gì?
Hắn còn muốn… chơi một nháy trước khi ly hôn với cô sao?
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã có được đáp án, đúng là vậy thật.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đè ở cửa phòng, Thịnh Hoàn Hoàn dùng ánh mắt đặc biệt xem thường mà nhìn hắn: “Anh làm vậy vui lắm à?”
Lăng Tiêu cong cong khóe miệng, không có tình cảm gì mà nói: “Chúng ta còn chưa ly hôn, vẫn là vợ chồng, tôi làm gì với cô cũng là hợp pháp.”
Thịnh Hoàn Hoàn bắt lấy bàn tay không đàng hoàng của hắn: “Anh đã quên, là anh đuổi tôi ra khỏi nhà, bây giờ anh lại bám tới là muốn tự vả miệng mình sao?”
“Cô sai rồi, không phải tôi bám, là cô phải bám.”
Nói xong, Lăng Tiêu không thú vị buông cô ra, xoay người đi vào phòng tắm: “Nếu cô muốn ly hôn thì hai ngày này phải hầu hạ tôi cho tốt.”
Có ý gì? Chẳng lẽ hắn đột nhiên cảm thấy cô và hắn chưa quan hệ được bao nhiêu lần, thấy lỗ quá nên tính bù lại vào hai ngày này?
Xin lỗi, quá hạn không chờ!
Là hắn muốn ly hôn, không phải cô cầu xin hắn.
Lúc trước hắn đuổi cô ra như vậy, hiện tại lại bảo cô hầu hạ, xin lỗi bà đây không tiếp.
Thịnh Hoàn Hoàn không tin cô không hầu hạ thì hắn không chịu ly hôn.
Lăng Tiêu tiến vào phòng tắm một lúc vẫn không thấy Thịnh Hoàn Hoàn đâu, hắn không sốt ruột mà nói: “Còn không mau tiến vào, không muốn ly hôn sao?”
Nhưng hắn không nghe thấy bất cứ lời đáp lại nào
“Thịnh Hoàn Hoàn?”
Mặt Lăng Tiêu đột nhiên thay đổi, hắn đi ra phòng tắm, trong phòng đâu còn bóng dáng của Thịnh Hoàn Hoàn?
Lăng Tiêu lập tức mở cửa phòng đuổi theo.
Thịnh Hoàn Hoàn đang chờ thang máy, thang máy đã lên đến nơi.
Lăng Tiêu sải bước đi đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng cô lại lập tức vào thang máy, ấn nút đóng cửa.
Lăng Tiêu vẫn muộn một bước: “Thịnh Hoàn Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng nói tức muốn hộc máu của Lăng Tiêu thì tâm tình đột nhiên trở nên sảng khoái nói không nên lời, luôn là cô bị hắn làm tức giận, hiện tại rốt cuộc cũng hòa nhau một lần, thử hỏi có sướng không chứ?
Nghĩ đến dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn vui muốn chết, nhất thời đắc ý vênh váo mà hô to trong thang máy: “Lăng Tiêu, tự anh dùng tay phải giải quyết đi, bà đây không hầu hạ.”
Hô xong thì tâm tình càng sảng khoái, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy nhân sinh đã đạt tới đỉnh cao, cảm giác này quá tuyệt diệu, nhưng rất nhanh cô liền cười không nổi.
Thang máy ngừng, mà bên ngoài căn bản không có ai.
Cô lập tức ấn nút đóng lại, nhưng tầng tiếp theo lại ngừng, bên ngoài vẫn không có người, tầng tiếp theo cũng tương tự.
Thịnh Hoàn Hoàn có ngốc cũng đoán được là Lăng Tiêu bảo người của khách sạn khống chế thang máy. Cô đương nhiên không thể ngồi chờ chết nên lập tức đi ra, hiện tại cách mặt đất chỉ còn ba tầng, cô không tin mình trốn không thoát.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã tìm được lối thoát hiểm, vừa chạy vào đã bị một bàn tay túm lấy cổ áo.
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hoảng quay đầu lại, chỉ thấy Lăng Tiêu dùng một tay tóm lấy cô, tay còn lại vẫn ôm ngực, dựa lưng vào cửa.
Dáng vẻ này của hắn là đã chờ đợi khá lâu ở chỗ này.
“Bà đây, tay phải?” Lăng Tiêu nhếch khóe miệng lên cười, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại nghe ra cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Thịnh Hoàn Hoàn khóc không ra nước mắt, vì sao cô lại đắc ý mà nói ra những lời đó, nếu không sẽ không kích thích Lăng Tiêu thành như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn xụ mặt: “Tôi sai rồi.”
Trong lòn Lăng Tiêu xẹt qua một tia khác thường, trước kia Thịnh Hoàn Hoàn không ít lần chịu thua lấy lòng hắn, nhưng chưa từng khoa trương như vậy, đáng chết là lại làm người ta cảm thấy đáng yêu.
Lúc này không trốn thì chờ đến khi nào?
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nâng chân lên đá mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, cô lập tức xoay người chạy.
Lăng Tiêu nhìn cô gái trước mặt, nhất thời thật sự không biết nên làm gì cô.
Hắn nhìn vào cửa sổ, Mộ Tư cũng xuyên qua cửa sổ đối diện với Lăng Tiêu, khói thuốc súng trong câm lặng chính là chiến trường của những người đàn ông.
Sau đó cửa sổ “Phanh” một tiếng đóng lại.
Đường Dật là bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp, lúc kiểm tra thân thể đương nhiên phải giữ riêng tư.
Lăng Tiêu mang theo hơi lạnh xoay người rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn đứng ngoài phòng bệnh muốn chờ có kết quả rồi lại đi, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ phía trước: “Cô tốt nhất là theo kịp cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay, cuối cùng vẫn đi theo.
Tiến vào thang máy, nút tầng lầu dần dần giảm xuống, không khí nặng nề trong thang máy làm người ta cảm thấy rất áp lực, tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại: “Khi nào chúng ta ly hôn?”
Nếu quyết định ly hôn thì cô muốn sớm được giải thoát một chút.
Lăng Tiêu bước từng bước ép cô vào góc: “Thế nào, có mấy ngày nay cũng chờ không được?”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm nhận được lửa giận ngập trời trên người hắn, kỳ thật không phải không sợ, nhưng cô vẫn hất mặt lên, rất thản nhiên nhìn hắn: “Tôi sẽ không quản chuyện của Mộ Tư mãi, nhưng trong khoảng thời gian anh ta nằm viện, tôi sẽ thường tới bệnh viện thăm, nếu anh không chấp nhận được hoặc là sợ tôi làm hỏng thanh danh của mình thì tốt nhất chúng ta nên mau chóng làm xong thủ tục ly hôn.”
Như vậy không ảnh hưởng đến ai cả.
Cảm xúc không khống chế được lại trào lên, làm Lăng Tiêu vừa phẫn nộ lại bực bội, hắn ghét cảm xúc này nên càng không kiên nhẫn với Thịnh Hoàn Hoàn, duỗi tay bóp lấy cằm cô: “Cô muốn ly hôn đến thế sao?”
Lực tay của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất đau, cô nhíu chặt mày nhìn hắn: “Không phải anh muốn ly hôn à? Hơn nữa tôi đã bị anh đuổi ra ngoài, vậy có khác gì ly hôn?”
Đây chẳng phải là điều hắn muốn sao?
Lăng Tiêu đột nhiên bị Thịnh Hoàn Hoàn hỏi không trả lời được. Hắn im lặng, sau đó buông Thịnh Hoàn Hoàn ra, nói hai chữ: “Thứ hai.”
Thứ hai?
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng lại hắn đang nói đến ngày ly hôn, cô liền hỏi: “Mấy giờ?”
Trong đôi mắt đen của Lăng Tiêu xẹt qua một tia không kiên nhẫn: “Đến lúc đó sẽ báo cho cô.”
Cô đang lo hắn sẽ đổi ý sao? Yên tâm, Lăng Tiêu này đã quyết định chuyện gì thì sẽ không tùy tiện sửa đổi.
Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi nhiều, lúc này thang máy mở ra, cô cho rằng cuộc đối thoại của họ đã kết thúc nên muốn rời đi trước, giờ cô ở bên cạnh hắn thêm một giây cũng cảm thấy áp lực.
“Tôi cho cô đi à?” Thịnh Hoàn Hoàn vừa nâng chân thì giọng nói chứa đầy không vui của Lăng Tiêu lại vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn thu chân lại, nghi hoặc nhìn hắn.
Thang máy tới gara ngầm, liếc nhìn một cái liền thấy chiếc Lamborghini phô trương của hắn đậu ở đó, hắn mở khóa: “Lên xe.”
“Đi đâu?” Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn rất mệt.
Lăng Tiêu không trả lời, chỉ mở cửa xe ngồi xuống.
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn rất ghét tính cách chẳng nói chẳng rằng này của Lăng Tiêu, lần nào cô cũng phải mù quáng đi theo hắn, không hợp tâm ý hắn liền không vui, hắn nghĩ cô là con giun trong bụng sao?
Nhưng cô vẫn lên xe, cô nghĩ dù sao cũng chỉ còn hai ngày thôi.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn thật không ngờ Lăng Tiêu lại đưa cô tới Thịnh Thế Danh Môn, nhưng vậy cũng chưa xong, cô cho rằng hắn chỉ muốn kiếm chuyện làm cô khó chịu, nhưng hắn lại đưa cô tới căn phòng tổng thống VIP của riêng mình.
Cái này là chuyện gì?
Hắn còn muốn… chơi một nháy trước khi ly hôn với cô sao?
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã có được đáp án, đúng là vậy thật.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đè ở cửa phòng, Thịnh Hoàn Hoàn dùng ánh mắt đặc biệt xem thường mà nhìn hắn: “Anh làm vậy vui lắm à?”
Lăng Tiêu cong cong khóe miệng, không có tình cảm gì mà nói: “Chúng ta còn chưa ly hôn, vẫn là vợ chồng, tôi làm gì với cô cũng là hợp pháp.”
Thịnh Hoàn Hoàn bắt lấy bàn tay không đàng hoàng của hắn: “Anh đã quên, là anh đuổi tôi ra khỏi nhà, bây giờ anh lại bám tới là muốn tự vả miệng mình sao?”
“Cô sai rồi, không phải tôi bám, là cô phải bám.”
Nói xong, Lăng Tiêu không thú vị buông cô ra, xoay người đi vào phòng tắm: “Nếu cô muốn ly hôn thì hai ngày này phải hầu hạ tôi cho tốt.”
Có ý gì? Chẳng lẽ hắn đột nhiên cảm thấy cô và hắn chưa quan hệ được bao nhiêu lần, thấy lỗ quá nên tính bù lại vào hai ngày này?
Xin lỗi, quá hạn không chờ!
Là hắn muốn ly hôn, không phải cô cầu xin hắn.
Lúc trước hắn đuổi cô ra như vậy, hiện tại lại bảo cô hầu hạ, xin lỗi bà đây không tiếp.
Thịnh Hoàn Hoàn không tin cô không hầu hạ thì hắn không chịu ly hôn.
Lăng Tiêu tiến vào phòng tắm một lúc vẫn không thấy Thịnh Hoàn Hoàn đâu, hắn không sốt ruột mà nói: “Còn không mau tiến vào, không muốn ly hôn sao?”
Nhưng hắn không nghe thấy bất cứ lời đáp lại nào
“Thịnh Hoàn Hoàn?”
Mặt Lăng Tiêu đột nhiên thay đổi, hắn đi ra phòng tắm, trong phòng đâu còn bóng dáng của Thịnh Hoàn Hoàn?
Lăng Tiêu lập tức mở cửa phòng đuổi theo.
Thịnh Hoàn Hoàn đang chờ thang máy, thang máy đã lên đến nơi.
Lăng Tiêu sải bước đi đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng cô lại lập tức vào thang máy, ấn nút đóng cửa.
Lăng Tiêu vẫn muộn một bước: “Thịnh Hoàn Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng nói tức muốn hộc máu của Lăng Tiêu thì tâm tình đột nhiên trở nên sảng khoái nói không nên lời, luôn là cô bị hắn làm tức giận, hiện tại rốt cuộc cũng hòa nhau một lần, thử hỏi có sướng không chứ?
Nghĩ đến dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn vui muốn chết, nhất thời đắc ý vênh váo mà hô to trong thang máy: “Lăng Tiêu, tự anh dùng tay phải giải quyết đi, bà đây không hầu hạ.”
Hô xong thì tâm tình càng sảng khoái, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy nhân sinh đã đạt tới đỉnh cao, cảm giác này quá tuyệt diệu, nhưng rất nhanh cô liền cười không nổi.
Thang máy ngừng, mà bên ngoài căn bản không có ai.
Cô lập tức ấn nút đóng lại, nhưng tầng tiếp theo lại ngừng, bên ngoài vẫn không có người, tầng tiếp theo cũng tương tự.
Thịnh Hoàn Hoàn có ngốc cũng đoán được là Lăng Tiêu bảo người của khách sạn khống chế thang máy. Cô đương nhiên không thể ngồi chờ chết nên lập tức đi ra, hiện tại cách mặt đất chỉ còn ba tầng, cô không tin mình trốn không thoát.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã tìm được lối thoát hiểm, vừa chạy vào đã bị một bàn tay túm lấy cổ áo.
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hoảng quay đầu lại, chỉ thấy Lăng Tiêu dùng một tay tóm lấy cô, tay còn lại vẫn ôm ngực, dựa lưng vào cửa.
Dáng vẻ này của hắn là đã chờ đợi khá lâu ở chỗ này.
“Bà đây, tay phải?” Lăng Tiêu nhếch khóe miệng lên cười, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại nghe ra cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Thịnh Hoàn Hoàn khóc không ra nước mắt, vì sao cô lại đắc ý mà nói ra những lời đó, nếu không sẽ không kích thích Lăng Tiêu thành như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn xụ mặt: “Tôi sai rồi.”
Trong lòn Lăng Tiêu xẹt qua một tia khác thường, trước kia Thịnh Hoàn Hoàn không ít lần chịu thua lấy lòng hắn, nhưng chưa từng khoa trương như vậy, đáng chết là lại làm người ta cảm thấy đáng yêu.
Lúc này không trốn thì chờ đến khi nào?
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nâng chân lên đá mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, cô lập tức xoay người chạy.