“Kỳ thật tôi không có sai, tôi chỉ muốn thử anh ta một chút, nhưng thái độ của anh ta thật sự làm lòng người rét lạnh.”
Tương Tuấn Tài nói xong thì đau khổ ôms mặt.
Thịnh Hoàn Hoàn đã dự đoán được sẽ như thế, dù sao cấp trên của anh là đàn ông tính hướng bình thường, có vợ có con, biết Tương Tuấn Tài có tâm tư kia với mình thì nhất định không chấp nhận được, trong lòng có cây gai cắm ở đó, đương nhiên hận không thể lập tức nhổ nó đi.
Nhưng bởi vì Tương Tuấn Tài mang đến giá trị cho anh ta, dù không thoải mái cũng chỉ có thể cố nhịn, cho nên khi Tương Tuấn Tài phạm sai lầm, anh ta sẽ không kiên nhẫn bằng người khác.
Nhưng chuyện làm Tương Tuấn Tài càng đau đớn còn ở phía sau.
Khi mở miệng lại, giọng Tương Tuấn Tài đã trở nên khàn khàn: “Sau khi hội nghị kết thúc, tôi nản lòng thoái chí, trở lại bàn làm việc viết đơn từ chức, nhưng khi tôi đi đến văn phòng anh ta lại nghe thấy anh ta oán giận với thư ký... Cô biết anh ta nói gì không?”
Một giọt nước mắt chảy xuống từ gương mặt Tương Tuấn Tài, anh cười thật ngốc thật bi thương, ánh mắt tràn ngập châm chọc đau đớn: “Anh ta oán giận với thư ký, nói mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tôi nhìn mình thì nổi hết da gà, trong lòng ghê tởm, nếu không phải thấy tôi có chút năng lực thì đã sớm đuổi tôi khỏi công ty.”
“Ha hả... Buồn cười, tôi không biết anh ta lại chán ghét mình như thế, còn tưởng rằng anh ta cũng có tình cảm với tôi.”
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại bất lực nghẹn ngào thút thít như một đứa trẻ: “Nếu anh ta ghét tôi như thế thì vì sao lại làm bộ tốt với tôi, sinh nhật mỗi năm đều tặng quà cho tôi, tôi hơi đau đầu anh ta cũng hỏi han ân cần, vì sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn rất đồng tình với Tương Tuấn Tài.
Hồi đi học là mọt sách, một lòng nhào vào học tập.
Sau này đi làm lại một lòng nhào vào công việc, không có bạn bè không có sở thích càng không có hoạt động giải trí, sẽ không có cô gái nào chủ động tiếp cận dạng đàn ông như anh, thật vất vả gặp được cấp trên thưởng thức năng lực mà còn quan tâm mọi chuyện của anh, đối phương lại là đàn ông, còn là người đàn ông dùng “Sắc đẹp” lợi dụng anh.
“Anh cảm thấy vì sao anh ta làm vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Tương Tuấn Tài, không đáp mà hỏi lại.
Tương Tuấn Tài trầm mặc vài giây, đầu tiên là phẫn nộ sau đó lại suy sút, nói ra sự thật mà anh ta luôn không muốn thừa nhận: “Anh ta đang lợi dụng tôi bán mạng cho anh ta.”
Mỗi ngày anh ở công ty mười mấy giờ, chỉ có hai nơi đi đi về về là trong nhà và công ty, một người làm việc của hai ba người, lúc bận rộn còn không về nhà được, chỉ có thể nằm dài trên bàn làm việc nghỉ ngơi một lát.
Hiện tại Tương Tuấn Tài mới phát giác mình ngu xuẩn đến mức nào.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên an ủi Tương Tuấn Tài như thế nào, chỉ có thể duỗi tay vỗ vỗ vai anh: “Hiện tại anh nghĩ thông cũng không muộn.”
Tương Tuấn Tài nói: “Tôi đã từ chức.”
“Duyệt chưa?”
Cấp trên sẽ không sảng khoái thả anh ta đi như thế mới đúng.
Tương Tuấn Tài cười cười, trên mặt đầy bi thương: “Trong tình huống lúc ấy, anh ta có thể không duyệt sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn đã biết, lúc ấy anh đẩy cửa đi vào, cấp trên thẹn quá thành giận đã vung bút lên ký, kêu anh lập tức cút.
Tương Tuấn Tài rất giỏi khống chế cảm xúc, lúc này đã bình tĩnh rất nhiều: “Tôi trả mọi thứ lại cho anh ta, trừ căn nhà, tôi bán mạng nhiều năm như thế, đây là cái tôi đáng có.”
“Anh làm rất tốt.” Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với Tương Tuấn Tài, giơ tay về hướng anh: “Hiện tại tôi lấy thân phận giám đốc Thịnh Thế, thành ý mời anh gia nhập Thịnh Thế.”
“Được.” Tương Tuấn Tài gần như không chút do dự.
Thịnh Hoàn Hoàn vui mừng khôn xiết: “Không ngờ anh lại dứt khoát như thế.”
“Nếu không nhờ cô thì bệnh của ba tôi sẽ không kịp thời phát hiện, tôi sẽ vẫn đắm chìm trong thứ tình cảm sai lầm kia mà không thể đi ra, hơn nữa cô có ân tình không nhỏ với nhà chúng tôi.” Tương Tuấn Tài lại nói tiếp: “Chờ ba tôi xuất viện, tôi sẽ đi xem mắt, tôi cũng già đầu rồi, đã đến lúc phải lập gia đình.”
Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ tự hào như giờ khắc này: “Anh nghĩ thông suốt tôi cũng mừng cho anh, tôi giới thiệu đối tượng cho nhé?”
“Được!”
“...”
Khi trở về đã là nửa đêm, Thịnh Hoàn Hoàn mệt mỏi cả ngày, lúc này đã kiệt sức, không còn sức lực nghĩ đến chuyện khác, lập tức nằm xuống rồi ngủ mất.
Hôm nay là thứ bảy, người khác đều nghỉ, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn phải đến công ty, có điều cô có thể ngủ nướng.
Sau khi ngủ một giấc, người của bên gara đưa chiếc Halley của Lý Vệ Lâm về, trên xe đã không còn vết trầy, Thịnh Hoàn Hoàn quyết định cưỡi chiếc Halley này đi làm.
Hôm nay có rất nhiều cao tầng công ty không có tới, Thịnh Hoàn Hoàn làm việc rất thuận lợi, nhưng sự bình yên như đêm trước mưa gió sắp đến, Thịnh Hoàn Hoàn biết họ đang chuẩn bị tung chiêu.
Ngày bỏ phiếu Chu Tín nói mình bị bệnh nên xin nghỉ về nhà, hiện tại những tên kia muốn cô đích thân đi mời Chu Tín về công ty, a, nằm mơ!
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào ảnh gia đình trên bàn, ngón tay tinh tế trắng nõn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cô phải mau chóng bắt lấy dự án của Đường thị, hiện tại chỉ còn thiếu cô gái An Gia Thụ kia khó giải quyết.
An Gia Thụ là thiếu nữ thiên tài, hiện tại đi làm trong công ty của crush, tuổi cũng tương đương với Thịnh Hoàn Hoàn.
Hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không có cách nào lôi kéo cô gái này, bởi vì gần đây đàn anh đại thần của cô ấy chia tay bạn gái, thường xuyên đi tìm cô trút nổi lòng, tình cảm hai người cũng từ từ xảy ra thay đổi.
An Gia Thụ yên lặng ở bên đàn anh nhiều năm như thế, hiện giờ rốt cuộc cơ hội cũng tới, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự bó tay không có cách nào lôi kéo người ta dưới tình huống này.
Nếu không... Dùng mỹ nhân kế?
Nhưng lỡ người đàn ông kia không thích mỹ nhân thì sao?
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đau đầu, Đường Nguyên Minh đã gọi điện thoại cho cô.
“Anh Minh.” Thịnh Hoàn Hoàn vui mừng khôn xiết.
Giọng Đường Nguyên Minh truyền đến từ di động, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Đêm nay có rảnh không, anh mời em ăn cơm.”
“Được, đi đâu?” Thịnh Hoàn Hoàn thấy được cơ hội, lập tức kéo ngăn tủ ra lấy hợp đồng dự án của Đường thị rồi cất vào túi.
Cô phải tranh thủ đêm nay ký được hợp đồng.
“Anh đến công ty đón em, nhân cơ hội này quan sát văn phòng giám đốc của em.”
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, văn phòng cô có gì đẹp, vẫn giống như hồi xưa ba còn ở, không có thay đổi gì cả.
Cô biết yêu cầu này của Đường Nguyên Minh ẩn chứa sự quan tâm đối với cô.
Tuy ít ai biết Đường Nguyên Minh là giám đốc mới của tập đoàn Đường thị, nhưng thân phận của anh không chỉ là giám đốc Đường thị, mà còn là cháu cả được Đường gia yêu thương nhất.
Anh tới Thịnh Thế là vì ra mặt cho cô, để những cao tầng tâm cao khí ngạo, những tinh anh khinh thường cô biết cô không phải chỉ có một mình, mà sau lưng còn được Đường gia ủng hộ.
Nếu là trước kia, Thịnh Hoàn Hoàn sẽ vui sướng chấp nhận, bởi vì thế giới của cô rất đơn giản, không cần cô phải suy xét quá nhiều.
Nhưng hiện tại không được, cô không thể tùy tiện tiếp nhận ý tốt và trợ giúp của người khác, cho dù là Đường Nguyên Minh từ nhỏ nhìn cô lớn lên, cô còn luôn coi anh là anh hai.
Tương Tuấn Tài nói xong thì đau khổ ôms mặt.
Thịnh Hoàn Hoàn đã dự đoán được sẽ như thế, dù sao cấp trên của anh là đàn ông tính hướng bình thường, có vợ có con, biết Tương Tuấn Tài có tâm tư kia với mình thì nhất định không chấp nhận được, trong lòng có cây gai cắm ở đó, đương nhiên hận không thể lập tức nhổ nó đi.
Nhưng bởi vì Tương Tuấn Tài mang đến giá trị cho anh ta, dù không thoải mái cũng chỉ có thể cố nhịn, cho nên khi Tương Tuấn Tài phạm sai lầm, anh ta sẽ không kiên nhẫn bằng người khác.
Nhưng chuyện làm Tương Tuấn Tài càng đau đớn còn ở phía sau.
Khi mở miệng lại, giọng Tương Tuấn Tài đã trở nên khàn khàn: “Sau khi hội nghị kết thúc, tôi nản lòng thoái chí, trở lại bàn làm việc viết đơn từ chức, nhưng khi tôi đi đến văn phòng anh ta lại nghe thấy anh ta oán giận với thư ký... Cô biết anh ta nói gì không?”
Một giọt nước mắt chảy xuống từ gương mặt Tương Tuấn Tài, anh cười thật ngốc thật bi thương, ánh mắt tràn ngập châm chọc đau đớn: “Anh ta oán giận với thư ký, nói mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tôi nhìn mình thì nổi hết da gà, trong lòng ghê tởm, nếu không phải thấy tôi có chút năng lực thì đã sớm đuổi tôi khỏi công ty.”
“Ha hả... Buồn cười, tôi không biết anh ta lại chán ghét mình như thế, còn tưởng rằng anh ta cũng có tình cảm với tôi.”
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại bất lực nghẹn ngào thút thít như một đứa trẻ: “Nếu anh ta ghét tôi như thế thì vì sao lại làm bộ tốt với tôi, sinh nhật mỗi năm đều tặng quà cho tôi, tôi hơi đau đầu anh ta cũng hỏi han ân cần, vì sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn rất đồng tình với Tương Tuấn Tài.
Hồi đi học là mọt sách, một lòng nhào vào học tập.
Sau này đi làm lại một lòng nhào vào công việc, không có bạn bè không có sở thích càng không có hoạt động giải trí, sẽ không có cô gái nào chủ động tiếp cận dạng đàn ông như anh, thật vất vả gặp được cấp trên thưởng thức năng lực mà còn quan tâm mọi chuyện của anh, đối phương lại là đàn ông, còn là người đàn ông dùng “Sắc đẹp” lợi dụng anh.
“Anh cảm thấy vì sao anh ta làm vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Tương Tuấn Tài, không đáp mà hỏi lại.
Tương Tuấn Tài trầm mặc vài giây, đầu tiên là phẫn nộ sau đó lại suy sút, nói ra sự thật mà anh ta luôn không muốn thừa nhận: “Anh ta đang lợi dụng tôi bán mạng cho anh ta.”
Mỗi ngày anh ở công ty mười mấy giờ, chỉ có hai nơi đi đi về về là trong nhà và công ty, một người làm việc của hai ba người, lúc bận rộn còn không về nhà được, chỉ có thể nằm dài trên bàn làm việc nghỉ ngơi một lát.
Hiện tại Tương Tuấn Tài mới phát giác mình ngu xuẩn đến mức nào.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên an ủi Tương Tuấn Tài như thế nào, chỉ có thể duỗi tay vỗ vỗ vai anh: “Hiện tại anh nghĩ thông cũng không muộn.”
Tương Tuấn Tài nói: “Tôi đã từ chức.”
“Duyệt chưa?”
Cấp trên sẽ không sảng khoái thả anh ta đi như thế mới đúng.
Tương Tuấn Tài cười cười, trên mặt đầy bi thương: “Trong tình huống lúc ấy, anh ta có thể không duyệt sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn đã biết, lúc ấy anh đẩy cửa đi vào, cấp trên thẹn quá thành giận đã vung bút lên ký, kêu anh lập tức cút.
Tương Tuấn Tài rất giỏi khống chế cảm xúc, lúc này đã bình tĩnh rất nhiều: “Tôi trả mọi thứ lại cho anh ta, trừ căn nhà, tôi bán mạng nhiều năm như thế, đây là cái tôi đáng có.”
“Anh làm rất tốt.” Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với Tương Tuấn Tài, giơ tay về hướng anh: “Hiện tại tôi lấy thân phận giám đốc Thịnh Thế, thành ý mời anh gia nhập Thịnh Thế.”
“Được.” Tương Tuấn Tài gần như không chút do dự.
Thịnh Hoàn Hoàn vui mừng khôn xiết: “Không ngờ anh lại dứt khoát như thế.”
“Nếu không nhờ cô thì bệnh của ba tôi sẽ không kịp thời phát hiện, tôi sẽ vẫn đắm chìm trong thứ tình cảm sai lầm kia mà không thể đi ra, hơn nữa cô có ân tình không nhỏ với nhà chúng tôi.” Tương Tuấn Tài lại nói tiếp: “Chờ ba tôi xuất viện, tôi sẽ đi xem mắt, tôi cũng già đầu rồi, đã đến lúc phải lập gia đình.”
Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ tự hào như giờ khắc này: “Anh nghĩ thông suốt tôi cũng mừng cho anh, tôi giới thiệu đối tượng cho nhé?”
“Được!”
“...”
Khi trở về đã là nửa đêm, Thịnh Hoàn Hoàn mệt mỏi cả ngày, lúc này đã kiệt sức, không còn sức lực nghĩ đến chuyện khác, lập tức nằm xuống rồi ngủ mất.
Hôm nay là thứ bảy, người khác đều nghỉ, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn phải đến công ty, có điều cô có thể ngủ nướng.
Sau khi ngủ một giấc, người của bên gara đưa chiếc Halley của Lý Vệ Lâm về, trên xe đã không còn vết trầy, Thịnh Hoàn Hoàn quyết định cưỡi chiếc Halley này đi làm.
Hôm nay có rất nhiều cao tầng công ty không có tới, Thịnh Hoàn Hoàn làm việc rất thuận lợi, nhưng sự bình yên như đêm trước mưa gió sắp đến, Thịnh Hoàn Hoàn biết họ đang chuẩn bị tung chiêu.
Ngày bỏ phiếu Chu Tín nói mình bị bệnh nên xin nghỉ về nhà, hiện tại những tên kia muốn cô đích thân đi mời Chu Tín về công ty, a, nằm mơ!
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào ảnh gia đình trên bàn, ngón tay tinh tế trắng nõn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cô phải mau chóng bắt lấy dự án của Đường thị, hiện tại chỉ còn thiếu cô gái An Gia Thụ kia khó giải quyết.
An Gia Thụ là thiếu nữ thiên tài, hiện tại đi làm trong công ty của crush, tuổi cũng tương đương với Thịnh Hoàn Hoàn.
Hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không có cách nào lôi kéo cô gái này, bởi vì gần đây đàn anh đại thần của cô ấy chia tay bạn gái, thường xuyên đi tìm cô trút nổi lòng, tình cảm hai người cũng từ từ xảy ra thay đổi.
An Gia Thụ yên lặng ở bên đàn anh nhiều năm như thế, hiện giờ rốt cuộc cơ hội cũng tới, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự bó tay không có cách nào lôi kéo người ta dưới tình huống này.
Nếu không... Dùng mỹ nhân kế?
Nhưng lỡ người đàn ông kia không thích mỹ nhân thì sao?
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đau đầu, Đường Nguyên Minh đã gọi điện thoại cho cô.
“Anh Minh.” Thịnh Hoàn Hoàn vui mừng khôn xiết.
Giọng Đường Nguyên Minh truyền đến từ di động, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Đêm nay có rảnh không, anh mời em ăn cơm.”
“Được, đi đâu?” Thịnh Hoàn Hoàn thấy được cơ hội, lập tức kéo ngăn tủ ra lấy hợp đồng dự án của Đường thị rồi cất vào túi.
Cô phải tranh thủ đêm nay ký được hợp đồng.
“Anh đến công ty đón em, nhân cơ hội này quan sát văn phòng giám đốc của em.”
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, văn phòng cô có gì đẹp, vẫn giống như hồi xưa ba còn ở, không có thay đổi gì cả.
Cô biết yêu cầu này của Đường Nguyên Minh ẩn chứa sự quan tâm đối với cô.
Tuy ít ai biết Đường Nguyên Minh là giám đốc mới của tập đoàn Đường thị, nhưng thân phận của anh không chỉ là giám đốc Đường thị, mà còn là cháu cả được Đường gia yêu thương nhất.
Anh tới Thịnh Thế là vì ra mặt cho cô, để những cao tầng tâm cao khí ngạo, những tinh anh khinh thường cô biết cô không phải chỉ có một mình, mà sau lưng còn được Đường gia ủng hộ.
Nếu là trước kia, Thịnh Hoàn Hoàn sẽ vui sướng chấp nhận, bởi vì thế giới của cô rất đơn giản, không cần cô phải suy xét quá nhiều.
Nhưng hiện tại không được, cô không thể tùy tiện tiếp nhận ý tốt và trợ giúp của người khác, cho dù là Đường Nguyên Minh từ nhỏ nhìn cô lớn lên, cô còn luôn coi anh là anh hai.