Phơi nắng thôi mà suýt phơi chết mình, chưa thấy cô gái nào ngu xuẩn như thế, cảm thấy không thoải mái không biết nói ra sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt chăn, chuyện gì cô cũng nhịn được, chỉ có việc này là không được: “Tôi muốn đi WC.”
Người có ba cái gấp, không thể nhịn xuống được.
Chỉ thấy Lăng Tiêu khẽ mím môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú hiện ra tia mất kiên nhẫn: “Phụ nữ thật phiền phức.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Chẳng lẽ đàn ông các người không có loại phiền phức này à?
Lúc này Lăng Tiêu đi lên trước, khom thân thể cao lớn xuống, duỗi tay ôm cô từ trên giường lên.
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới Lăng Tiêu lại hành động như vậy, cô kinh hãi hô lên, theo bản năng, cô vươn đôi tay ôm lấy cổ hắn, mắt hạnh khiếp sợ trừng thật lớn.
Thẳng đến ngồi lên bồn cầu, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn cảm thấy không chân thật, tên ác ma Lăng Tiêu này lại ôm cô đi WC...
Khi đi ra từ toilet, cô lại bị bế lên cao, lần này cô nép vào lồng ngực rắn chắc kia, không dám nhúc nhích chút nào.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ thầm, tối hôm qua có phải cô suýt bị Lăng Tiêu hại chết nên lúc này hắn mới áy náy với cô, vì thế có hành động khác thường như vậy?
Vừa nằm xuống không bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Tôi tưởng tắm rửa.”
Không phải cô được một tấc lại muốn tiến một thước, mà thật sự không thể chịu được mùi mồ hôi trên người.
Chỉ thấy Lăng Tiêu lạnh lẽo nhìn cô: “Tắm rửa? Tôi thấy cô đang muốn chết.”
Thịnh Hoàn Hoàn mở to đôi mắt xinh đẹp trừng hắn.
Quả nhiên, chó không đổi được tính ăn phân.
Lăng Thiên Vũ đứng một bên cũng hung hăng trừng hắn, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và bất mãn đối với Lăng Tiêu, nếu không phải người ba xấu xa này thì Hoàn Hoàn sẽ không té xỉu.
Nhưng cuối cùng hai người đều thua Lăng Tiêu, trứng gà không chọi bể được cục đá!
Một lát sau, bác sĩ gia đình tiến vào kiểm tra, phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn còn hơi sốt nhẹ thì lấy kim tiêm ra từ hòm thuốc, mở miệng bảo: “Quay người qua, chích.”
“A?” Mặt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ lên, ngơ ngẩn nhìn nữ bác sĩ khí chất lạnh lùng trước mặt.
Là muốn chích lên mông cô sao?
Nữ bác sĩ thực nghiêm túc, mặt không cảm xúc: “Nhanh lên.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, chỉ thấy hắn khoanh tay trước ngực, không có ý muốn tránh né.
Lúc này nữ bác sĩ đã chuẩn bị xong nước thuốc và tăm bông, giọng nói rất cứng rắn: “Thiếu phu nhân, xin quay người qua.”
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ có thể xoay người, đỏ mặt kéo quần xuống.
Bác sĩ nhanh chóng đâm vào mông cô một châm: “Được rồi, uống mấy viên thuốc trên bàn đi, nửa giờ sau lại uống chút cháo trắng.”
Thịnh Hoàn Hoàn đỏ mặt che mông lại, nhìn đống thuốc trên mặt, ngũ quan tinh xảo nhăn lại, sao lại nhiều như thế?
Lăng Tiêu tùy ý dựa vào một bên, khoanh tay trước ngực, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, vô hình trung mang đến cho người ta cảm giác rất nặng nề, không giận đã oai.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ có thể ngoan ngoãn uống thuốc, không dám chừa lại viên nào.
Uống thuốc xong, bác sĩ lại nói một câu: “Cũng phải bôi thuốc mỡ.”
Lời này là nói cho Lăng Tiêu nghe.
Thịnh Hoàn Hoàn không nghe ra, gật đầu nói: “Đã biết, bác sĩ, tôi có thể tắm không?”
“Không được, trừ phi cô chán sống.” Bác sĩ nhìn cô một cái, sau đó dọn đồ đi ra ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết mình vừa đi dạo qua âm phủ một vòng, cho rằng chỉ là phát sốt bình thường, hiện tại mới biết được tình hình có chút nghiêm trọng.
Bác sĩ đi rồi, Lăng Tiêu trở tay khóa cửa lại, hờ hững mở miệng: “Nằm xuống.”
Đầu Thịnh Hoàn Hoàn đầy dấu chấm hỏi, mãi đến khi Lăng Tiêu cầm lấy thuốc mỡ đặt trên bàn thì cô mới mặt đỏ tai hồng mà nói: “Tôi tự làm được.”
“Tôi nói nằm xuống.” Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc cô một cái, giọng rất cứng rắn: “Đừng để tôi nói lần thứ ba.”
...
Hôm nay Lăng Tiêu không đi ra ngoài, toàn thân Thịnh Hoàn Hoàn đau nhức, tinh thần uể oải, cô gửi tin nhắn cho Lý Hưng Hoài, nói với ông hôm nay không đến đoàn xe được.
Sau khi uống chén cháo trắng, cô lại ngủ mê mang.
Trong lúc đó, thân nhiệt của Thịnh Hoàn Hoàn lại lên tới 39 độ, cũng may sau khi đổ mồ hôi thì đã hạ nhiệt, cuối cùng cũng khôi phục nhiệt độ bình thường.
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến buổi chiều mới dậy, áo ngủ trên người đã được người ta thay mới.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở, cô nghiêng mặt qua liền thấy Lăng Tiêu đang ngủ trưa.
Sao hôm nay hắn không đi làm?
Nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, cô phát sốt hai đêm đều là hắn chăm sóc cô sao, quần áo cũng là hắn thay?
Thịnh Hoàn Hoàn rất giận Lăng Tiêu, hắn luôn tìm đủ mọi cách sỉ nhục, tra tấn cô, mặc kệ cô có chịu được hay không.
Nhưng có một điều cô phải thừa nhận, hiện giờ Thịnh gia được gió êm sóng lặng, sinh hoạt an bình đều là nhờ hắn.
Cho nên rất nhiều lúc, mặc dù bất mãn đến mấy cô cũng phải nhịn xuống, bởi vì cô rất cảm kích người đàn ông này, cũng phải tiếp tục dựa vào hắn.
Đồng thời, cô cũng khát vọng mạnh lên, mỗi lần bị sỉ nhục, dục vọng này lại càng mãnh liệt.
Cô muốn trưởng thành, cho dù có một ngày thật sự bị Lăng Tiêu đuổi đi, cô vẫn có thể một mình đối mặt với khó khăn, bảo vệ người mà mình để ý.
Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường một lát rồi đi xuống, thân thể đã nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Cô đi ra phòng khách, kéo duỗi thân thể căng cứng, Lăng Thiên Vũ nghe thấy tiếng động thì chạy ra từ trong phòng, lôi kéo cô ngồi vào sô pha, hai bàn tay nhỏ đặt lên bả vai để mát xa giúp cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật hạnh phúc, đứa bé này quá tri kỷ, muốn không yêu thương cậu cũng không được.
Lúc chạng vạng, Lăng Tiêu đi ra ngoài, hắn ăn mặc rất trang trọng, tôn quý phi phàm, anh tuấn khiếp người.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết hắn muốn đi đâu, đi làm gì, hắn không nói, cô cũng không hỏi.
Lăng Tiêu ra cửa không bao lâu thì Thịnh Hoàn Hoàn nhận được điện thoại của Thịnh phu nhân: “Hoàn Hoàn, con đến Đường gia chưa?”
Đường gia?
Không xong, cô quên béng mất việc này.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật của Đường lão thái thái.
Nghe không trả lời, Thịnh phu nhân lại hỏi: “Không phải con còn chưa ra khỏi cửa đó chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn vừa thấy khoẻ một chút, lúc này cũng không muốn ra ngoài, cũng không muốn tham gia tiệc tùng gì, nhưng trước đó cô đã hứa với mẹ, hiện tại đột nhiên nói không đi thì nhất định bà sẽ gặn hỏi đến cùng.
Mẹ còn chưa hết kỳ ở cữ, cô không muốn để bà biết chuyện mình sinh bệnh, để tránh bà nghi ngờ về cô và Lăng Tiêu, đến lúc đó biết cô chịu tụi nhục thì nhất định sẽ khóc chết mất.
Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Mẹ, con lập tức sửa soạn, yên tâm đi sẽ không đến trễ.”
Thịnh phu nhân lại dặn dò vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng dậy, chỉ cần 20 phút đã hoàn thành tắm rửa, thay quần áo, trang điểm, cầm túi xách và quà tặng mà Thịnh phu nhân đã chuẩn bị sẵn rồi ra cửa.
Vừa đi ra phòng ngủ liền thấy Lăng Thiên Vũ mặc sơ mi trắng, đeo nơ màu tím, tóc chải chuốt tỉ mỉ, thật sự là một quý ngài nhỏ bảnh trai.
Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, chờ cún con này lớn lên nhất định sẽ là một anh đẹp trai gây tai họa cho chúng sinh, không thua kém Lăng Tiêu hiện giờ bao nhiêu.
Chắc Lăng Thiên Vũ di truyền từ mẹ nhiều một chút, trông cũng không quá giống Lăng Tiêu, có lẽ mẹ cậu cũng là một mỹ nhân.