“Tại sao?” Mặc Hi lập tức mở to đôi mắt như lưỡi trắng. Mẹ tại sao sẽ không đến chứ? Lý do là gì? Là mẹ không muốn tới đây hay là ba không cho mẹ tới? Mặc Hi cảm thấy khả năng đằng sau nhiều hơn một chút.
Quả nhiên sau khi nhìn thấy cậu bé hỏi ngược lại, Hoắc Hạc Hiên đứng trước mặt cậu bé từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt anh tuấn lập tức lộ ra một tia không kiên nhẫn: “Không đến là không đến, làm gì có nguyên nhân gì?”.
“Là ba không cho dì đến phải không, có phải ba vẫn còn tức giận vì chuyện bệnh viện không? Con nói cho ba biết, chuyện này ba thật sự không thể trách dì, là con cảm thấy ba quá bận rộn nên gọi điện thoại cho dì để dì đưa con đến bệnh viện, ba đừng tức giận”
Mặc Hi còn đang cố giải thích, cậu bé ở trường mẫu giáo nghe Hoắc Minh Thành gửi tin nhắn tới mới biết chuyện này nên cho rằng ba tức giận vì cái này.
Cậu bé bị bệnh nhưng người đầu tiên cậu bé thông báo không phải là ba mà lại là mẹ.
Nhưng thật không ngờ cậu bé vừa giải thích xong thì khuôn mặt đẹp trai của ba lại càng khó coi hơn!
“Ba tức giận cái gì? Bây giờ ba muốn nói với con biết chuyện này, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chú Lâm sẽ đưa con đi học, trong nhà cũng có dì Vương chăm sóc con”
“Cái gì? Chú Lâm sao?”
Mặc Hi vừa nghe tới cái tên này khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức có chút mất hứng.
Ông ta lại để chú Lâm mỗi ngày đưa Hoắc Minh Thành tới nhà trẻ sao?
Vậy nói như vậy thì ông ta thật sự không có ý định để mẹ tới đây sao? Sao ông ta có thể làm như vậy? Ông ta có biết lý lẽ không vậy?
Hai cậu bé Ôn Mặc Hi và Hoắc Minh Thành và để cho anh ở cùng mẹ cũng không biết động não bao nhiêu thậm chí còn đem vị trí của hai người đổi lại.
Nhưng anh thì tốt rồi, nói không muốn cô đến là không muốn cô đến.
Anh biết bởi vì chuyện này mà hiện tại mẹ đã sinh ra hiểu lầm rất lớn không? Mẹ cho rằng bệnh của Mặc Hi là do mình gây ra nên cực kỳ áy náy không cách nào tha thứ cho mình.
Tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao lại không nói lý như vậy?
Mặc Hi cũng tức giận, cậu bé nắm nắm đấm nhỏ đứng trước mặt ba, khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập phẫn nộ cũng không còn nụ cười nữa.
“Ba, ba có biết ba thật sự khiến người ta ghét không?” “Con đang nói cái gì vậy? Ghét sao?”
“Đúng vậy, con muốn thích ba nhưng ba tự nhìn mình đi, động một chút là nổi giận, động một chút là bắt nạt người khác, không ai thích một người ba như vậy, con cũng sẽ không?”
Cậu bé cực kỳ buồn bã và thất vọng, khi nói ra những lời này xong một giây sau, cậu bé quay người lại đóng sầm cửa.
Hoắc Hạc Hiên sững sờ trong nháy mắt.
Có lẽ là không ngờ cậu bé lại đột nhiên nổi giận với anh, hơn nữa từ trước đến nay anh chưa từng nghe cậu bé nói một câu chuyện dài như vậy.
Ý cậu bé là sao, cậu bé muốn thích anh sao?
Trước đây cậu bé không thích anh sao? Anh chính là ba của cậu bé, vì sao cậu bé lại không thích anh? Rốt cuộc cậu bé bị làm sao vậy? Tại sao hôm nay đột nhiên giống như một người khác vậy.
Hoắc Hạc Hiên lại bị chọc cho tức giận.
Nhưng cuối cùng bởi vì đứa bé đã đóng cửa lại nên anh chịu đựng, đợi đến khi cậu bé hết tức giận anh sẽ nói chuyện với cậu bé thật tốt về vấn đề này.
Ôn Giai Kỳ, xem chuyện tốt mà cô đã làm đi.
Lúc anh rời đi cư nhiên còn đang cho rằng tính tình con trai mình thay đổi đều là do Ôn Giai Kỳ gây ra.
Ôn Giai Kỳ quả thật định mang theo hai đứa con trở về, sau khi về đến nhà cô lập tức đăng nhập máy tính bắt đầu kiểm tra vé máy bay.
Ninh Dương vẫn không lên tiếng nhưng thỉnh thoảng cô bé sẽ đi đến cánh cửa phòng đang đóng nhìn một chút, anh trai nói muốn cô bé lúc nào cũng phải chú ý đến anh Minh Thành,
Không thể để anh ấy xảy ra chuyện. Và thế là cô bé thật sự vô cùng tận tâm chú ý đến anh Minh Thành.
Cũng may sau khi mẹ tìm trên máy tính một lúc không có vé cho chuyến bay bay đến Clear, có thể là do thời tiết trong khoảng thời gian này quá lạnh nên Ôn Giai Kỳ Chỉ có thể đóng máy tính lại.
“Ninh Dương, con đang làm gì vậy? Anh trai con đâu?”
“Hả? Anh trai hả, anh trai đang ở trong phòng, mẹ, chúng ta sắp đi đâu sao?” Ninh Dương vẫn còn quan tâm nhiều đến vấn đề này nên nhìn thấy mẹ cuối cùng cũng đi ra cô bé ngay lập tức hỏi. Ôn Giai Kỳ lắc đầu: “Không có, đã qua hai ngày rồi anh trai con vẫn chưa ra ngoài sao?”
Ôn Giai Kỳ hỏi thêm một câu nữa.
Sau khi Hoắc Minh Thành trở về lập tức nhốt mình vào trong phòng, Ôn Giai Kỳ lập tức đi dỗ dành cậu bé nhưng không biết vì sao đứa con trai trước đây rất nghe
lời cũng rất ngoan ngoãn của cô hôm nay mặc kệ cô gọi như thế nào bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Có phải vì mẹ đã phát hiện ra bệnh bí mật gì của mình nên xấu hổ trốn sao? Ôn Giai Kỳ nghĩ như vậy trong lòng lại cảm thấy khó chịu giống như dao cứa.