“Viện trưởng gọi tôi đến có việc gì sao?”
Giọng nói của Ôn Giai Kỳ rất lạnh lùng, ánh mắt đó quét qua một lượt rồi nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng thờ ơ giống như chưa từng quen biết người này.
Hoắc Hạc Hiên nheo mắt lại.
Anh nhìn chằm chằm vào nữ bác sĩ vừa xuất hiện này nhưng cô đeo khẩu trang hơn lại mặc áo blouse lại càng thêm sát khí!
“Maris, đây là giám đốc Hoắc và cũng chính là người bệnh nhân đã đến tìm cô vào hôm qua, bây giờ cậu ấy ở đây rồi vậy nên cô hãy mau giúp cậu ấy xem có chuyện gì xảy ra”.
“Viện trưởng, tôi đã nói rồi, hôm qua tôi đã xem nhầm ca bệnh của anh ta và với y thuật của tôi thì không thể điều trị được. Vậy nên anh vẫn nên thu xếp đến khám ở bệnh viện tây y khác, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước.”
Ôn Giai Kỳ lạnh nhạt thờ ơ nói xong những lời này liền chuẩn bị xoay người rời đi.
Viện trưởng: “..”.
Trợ lý Lâm Tử Khang: "."
Họ còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì đã xảy ra thì có một bóng người lao ra từ phía sau họ, sau đó khi tất cả mọi người vẫn chưa thể nhìn rõ ràng tình hình lúc này thì anh đã nắm lấy tay cổ tay của Ôn Giai Kỳ rồi đập người cô vào cửa Cầm” một cái và đóng sập cửa lại.
Chết tiệt!
Ôn Giai Kỳ bị đau lưng đến mức hai mắt tối sầm lại.
Viện trưởng và Lâm Tử Khang đều sững sờ tại chỗ!
“Ôn Giai Kỳ! Em đang chơi tôi phải không? Vậy được, tôi sẽ chơi cùng với em!”
Người đàn ông đã hoàn toàn bị kích động và trở nên tức giận, gương mặt đầy hung dữ và dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào cô giống như một con dã thú điên cuồng, anh xé rách khẩu trang của cô ra, năm ngón tay siết lấy cổ của cô!
Gương mặt nhỏ của cô dần lộ ra.
Đó là khuôn mặt hoàn toàn khác so với năm năm trước, năm năm trước cô vẫn còn non nớt, ngây thơ và khờ khạo nhưng bây giờ tuy nét mặt của cô không thay đổi nhưng đã mất đi sự thuần khiết và ngây thơ của ngày xưa thay vào đó là sự lãnh đạm vô cùng.
Ví dụ như ngay lúc này cho dù Hoắc Hạc Hiện có bóp cô thì ở trong đôi mắt nước xinh đẹp kia cũng không nhìn ra là cô đang sợ hãi.
Nếu có thì chỉ là sự khinh bỉ và thờ ở đối với anh mà thôi.
Hoắc Hạc Hiên sững sờ.
“Anh làm đi... anh có bản lĩnh thì bóp chết tôi đi, dù sao thì tôi cũng đã chết một lần rồi nên cũng không sợ chết lần thứ hai đầu, Hoắc Hạc Hiên, tôi nói cho anh biết nếu như hôm nay anh không giết chết tôi thì một ngày nào đó... anh sẽ chết trong tay tôi!”
Trong phút chốc, bàn tay của người đàn ông lại nổi lên đầy gân xanh!
“Giám đốc Hoắc, anh làm gì vậy? Anh bị điện sao? Cô ấy là vợ anh, anh mau buông tay ra đi!”
Cũng may là lúc này trợ lí Lâm Tử Khang đã hoàn hồn trở lại, khi nhìn thấy cảnh này anh ta vội vàng chạy tới nắm lấy cổ tay của sếp giật mạnh ra.
Ôn Giai Kỳ được cứu liền thở dài một cái, từ trên cửa trượt xuống giống như cá gặp nước, ôm ngực thở hồng hộc.
Đúng là súc sinh mà!
Có lẽ là phải mất vài phút sau khi trải qua sự khốc liệt này mà bầu không khí trong văn phòng đột nhiên dịu đi một cách kỳ lạ.
“Được thôi, Ôn Giai Kỳ, tôi cho em một cơ hội, em hãy thành thật mà nói cho tôi biết rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em vẫn còn sống? Còn hai đứa trẻ thì sao? Em đã đưa chúng đi đâu rồi? Hay là bây giờ vẫn sống cùng với em? Ôn Giai Kỳ, nếu hôm nay em không nói ra thì đừng mong có thể bước chân ra khỏi cửa”
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh nhưng sát khí trên người của Hoắc Hạc Hiện vẫn rất nặng nề.
Đứng trước người phụ nữ này, trong đầu anh chỉ nghĩ đến cảnh tượng năm đó và bản thân vẫn luôn vì chuyện năm đó mà tự trách và vô cùng hối hận.
Sau đó anh cố gắng làm mọi cách để đối xử tốt với đứa trẻ còn sống và không đề cập đến chuyện tình cảm với người phụ nữ khác cũng như chuyện tái hôn.
Anh cảm thấy bản thân giống như một kẻ ngốc, chỉ hận không thể giết người phụ nữ này trong vài phút.
Hoắc Hạc Hiên anh từ trước đến giờ chưa bao giờ bị một vố đau như thế!
“Tại sao tôi vẫn sống sao? Sao vậy? Tôi còn sống, giám đốc Hoắc không vui sao? Vậy thì thật xin lỗi anh, Ôn Giai Kỳ tôi chưa bao giờ mắc nợ anh, kết hôn với anh rồi sinh ba đứa con cho anh thì thôi đi, anh vô tội vậy tôi sai cái gì chứ? Đều là hôn nhân sắp đặt, anh cứ việc đi khoe khoang về hôn nhân tự do đi. Sao nào, tôi sống đi chết lại để sinh con cho anh vậy mà đến quyền được sống cũng không có sao?”
"Em..."
Những lời nói độc ác này đã gần như giết chết sát khí của người đàn ông khiến anh không thể nói thêm gì.
Ôn Giai Kỳ thấy vậy liền nói tiếp, giọng điệu càng thêm giễu cợt: “Hơn nữa, lúc tôi giả chết chẳng phải là đã hoàn thanh tâm nguyện tình yêu lớn của anh sao? Anh vẫn luôn miệng nói người anh yêu là Cố Cẩn Mại và người anh muốn lấy nhất cũng là cô ta, vậy thì tôi để anh mất vợ
cho anh cưới cô ta không phải là tốt hơn sao?"
...
Vài giây sau Hoắc Hạc Hiên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, cảm giác này hoàn toàn không quen thuộc chút nào.
Người phụ nữ này từ lúc nào miệng lưỡi trở nên sắc bén như vậy? Còn độc ác và sắc nhọn như dao vậy, cô của bây giờ đã không còn là bộ dạng ngốc nghếch như năm đó nữa rồi.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì ngày trước lúc cô nhìn thấy anh còn không dám ngẩng đầu lên.
Sắc mặt của Hoắc Hạc Hiên tái mét đi!