“Em vẫn còn thấy là mình có lý sao? Được thôi, người đầu, dẫn cô ấy về cho tôi!”
Hoắc Hạc Hiện đột nhiên hét lên trong phòng làm việc.
Ôn Giai Kỳ sững sờ: “Anh đưa tôi đi đầu? Tôi nói cho Hoắc Hạc Hiên anh biết, bây giờ tôi đã là công dân hợp pháp của nước Corlin, anh tự tiện bắt tôi đi chính là phạm pháp
Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Pháp luật sao? Ở đây tôi chính là pháp luật!”
“Hoắc Hạc Hiên, anh đưa tôi đi đâu hả? Anh có bệnh sao? Năm đó anh chỉ hận là có tội vậy bây giờ đưa tôi đi làm gì hả? Anh muốn lập đền thờ cho tôi sao? Hay là anh muốn khoe khoang bản thân mình có ba bốn cô vợ? Hoắc Hạc Hiên, anh là đồ thần kinh, mau thả tôi ra.”
Cuối cùng Ôn Giai Kỳ vẫn là bị bắt đi, cho dù cô đã bị đưa xuống tầng một rồi nhưng vẫn phòng ở trên tầng ba vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của cô.
Sau khi trợ lí Lâm Tử Khang nghe thấy lại nhìn thấy gân xanh trên trán của sếp cứ nổi lên như vậy khiến anh ta chỉ muốn nhanh chóng lao ra khỏi chỗ này và trốn đi càng nhanh càng tốt.
Quả đáng sợ rồi!
Vợ trước của anh cũng thật dũng cảm, cô còn dám mắng anh như vậy.
Nhưng đến cuối cùng Ôn Giai Kỳ vẫn bị đưa đi.
Bệnh viện bị náo loạn cả buổi sáng, sau khi bác sĩ Maris bị đưa đi cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh trở lại.
Trong một căn hộ cao cấp ở trung tâm.
Mặc Hi và em gái đã được Chung Hi Văn đón về, cô ấy nhận được tin nhắn của Ôn Giai Kỳ là không đưa hai đứa trẻ về nhà của cô mà đưa về căn hộ của bản thân.
“Mặc Hi, Ninh Dương à, dì Chung phải đi mở cửa hàng, hai con ngoan ngoãn ở nhà dì Chung xem ti vi nha, khi nào về dì Chung sẽ mua đồ ăn ngon cho hai con”
“Vâng ạ, dì Chung”
.
Cô bé Ninh Dương lập tức đáp lại.
Mặc Hi cũng gật đầu nhưng sau khi di chung đi cậu bé liền lấy điện thoại và chuẩn bị gọi điện.
Ninh Dương ôm một con búp bê đi đến cạnh anh trai và nói: “Anh đang làm gì vậy?”
Mặc Hi liền nói: “Anh gọi điện cho mẹ xem mẹ còn ở bệnh viện không?”
Ninh Dương: “Hửm?”
Cái đầu nhỏ này của cô bé vẫn chưa đủ thông minh so với anh trai, cô bé không hiểu tại sao mẹ lại không ở bệnh viện? Không phải là mẹ nói đi làm ở bệnh viện sao?
Sau khi cô bé ngây người nhìn anh trai mình một lúc thì cảm thấy hơi buồn chán nên đi xem phim hoạt hình với con búp bê của mình trên tay.
Khoảng mười giây sau điện thoại được kết nối với bệnh viện.
"A lô?"
“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, hôm nay bác sĩ Maris có tới không ạ?”
“Bác sĩ Maris sao, thật ngại quá hôm nay cô ấy không ở đây, nếu như anh là bệnh nhân trị liệu của cô ấy thì có thể liên lạc lại sau”
Cô y tá ở bệnh viện nhẹ nhàng nói với Mặc Hi rằng mẹ của cậu bé không có ở bệnh viện.
Làm sao có thể chứ?
Mẹ không đến bệnh viện thì có thể đi đâu chứ?
Mặc Hi vẫn không tin những lời này nhưng cậu bé biết rằng có hỏi thêm cũng vô ích mà thôi vì vậy cậu bé chỉ đành kéo ghế và đi vào phòng của dì Chung.
Vài phút sau trên máy tính trong phòng dì Chung đều xuất hiện toàn bộ hệ thống camera của bệnh viện.
Quả nhiên ngay sau khi những hình ảnh này xuất hiện trên máy tính cậu bé đã nhanh chóng nhìn thấy mẹ của mình ở sảnh, thang máy và lối vào văn phòng trưởng khoa trên tầng ba.
Chỉ là tại sao sau khi mẹ vào lại có những người mặc đồ đen đi vào?
Lông mày của cậu bé nhíu chặt lại.
Còn ở khách sạn Calli lúc này.
Ôn Giai Kỳ vẫn chưa từ bỏ đấu tranh từ khi cô bị đưa vào đây.
Chỉ là sự đấu tranh của cô ở trước mặt những người đàn ông mặc đồ đen rõ ràng là yếu đuối. và bất lực hơn rất nhiều vì vậy cuối cùng cô đã bị đưa lên tầng cao nhất và bị đẩy vào bên trong cùng với tên chó má này.
“Hoắc Hạc Hiên, tôi không điều trị bệnh cho anh nên anh bị điên à!”
Cô bước vào cũng không nhìn xem trên tầng cao nhất này rốt cuộc sang trọng và rộng lớn như thế nào, sau khi xoa xoa cổ tay đau đớn thì đây chính là câu đầu tiên cô nói.
Khi cô nói vậy Hoắc Hạc Hiên không lên tiếng mà chỉ có một bóng người nhỏ bé bước ra từ phòng khách to lớn.
Ôn Giai Kỳ: "."
“Ba về rồi sao? Trễ ba mươi tám phút vậy nên lớp học mẫu giáo hôm nay bị hủy!”
Đây là một đứa trẻ trông giống Hoắc Hạc Hiên, cậu bé có khuôn mặt nhỏ nhắn với vẻ lạnh lùng nhưng cũng có nét lãnh đạm giống hệt ba của mình.
Mà hơn nữa giọng điệu của cậu bé không khác gì với đồ đàn ông chó má này!
Ôn Giai Kỳ kinh ngạc nhất thời quên mất bản thân muốn nói điều gì.
Hoắc Hạc Hiên không để ý đến cô mà đi về phía con trai và nói: “Sáng sớm hôm nay ba có chút việc nên tới trễ một chút, ba sẽ đến cho con sau có được không?”
Gương mặt của Hoắc Minh Thành vẫn không có cảm xúc gì hết: “Lúc ba kí hợp đồng cũng nói một đằng làm một nẻo với người khác như vậy sao?”
Hoắc Hạc Hiên: "."
Ôn Giai Kỳ: "..”.
Đúng lúc một người thì tức đến nỗi sắp phun máu ra, một người thì đang ngẩn ngơ thì đột nhiên ánh mắt của cậu bé nhìn về phía Ôn Giai Kỳ.
“Cô ấy là ai?”
"!!!"
Ôn Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy tim trong lồng ngực loạn nhịp, bên tại vang lên tiếng “vù vù”. khiến cô run lên vì kích động.