Cô ôm cả hai đứa con vào trong lòng, ngay lúc này, cô thực sự vừa mệt mỏi vừa kiệt sức, hơn nữa, còn có một sự tự trách và đau lòng khó có thể tha thứ cho bản thân đã lan tràn trong lòng cô.
Tại sao Mặc Hi lại biết về ba nó? Thằng bé từ khi nào biết chuyện này?
Ngoài ra, tại sao thằng bé lại có quá nhiều khuyết điểm trên cơ thể? Tại sao cô trước giờ không hề biết? Cô ấy là mẹ của cậu bé, cô đã làm gì? Cô thậm chí còn không biết rằng con mình lại mắc phải một khiếm khuyết nghiêm trọng như vậy.
Lần đầu tiên Ôn Giai Kỳ cảm thấy mình không xứng làm mẹ chút nào. “Mặc Hi, con nói cho mẹ biết, con có phải đã biết về ba rồi không?”.
Ôn Giai Kỳ sau khi bình tĩnh trở lại, cuối cùng cũng mở miệng hỏi đứa trẻ trong lòng của mình.
Vừa dứt lời, cái đầu nhỏ của Hoắc Minh Thành đang nép trong lòng cô lập tức gục xuống, cậu bé đứng ngẩn người tại chỗ vốn vĩ không biết phải nói thế nào với mę.
Cậu bé sợ nói ra điều đó, mẹ sẽ không cần cậu bé nữa.
May mắn thay, vẫn còn Ninh Dương bảo bối bên cạnh, khi thấy anh Minh Thành không dám nói, lập tức cô bé chớp đôi mắt to ngẩn nước và nói giúp anh Minh Thành.
“Đúng ạ, mommy, Ninh Dương bảo bối cũng biết rồi ạ.” “Hả! Con cũng biết sao?”
“Vâng, vì Mommy luôn bị bắt nạt bởi người ba xấu xa đó, còn bị bắt lại, anh trai rất tức giận, sau đó liền đi theo kẻ xấu bắt Mommy, sau này mới biết ông ta là ba đó ạ.”
Cô bé với giọng nũng nịu kể hết toàn bộ câu chuyện hai anh em đã phát hiện ra ba như thế nào.
Ôn Giai Kỳ nghe xong, lúc đó không thể dùng từ ngữ để diễn tả cảm xúc của mình.
Cũng phải, chỉ số IQ của con trai cô, mới năm tuổi thôi, kỹ thuật hacker của cậu bé đã có thể công kích trực tiếp toàn bộ máy chủ mạng cục bộ trong Nacow rồi, chỉ là kiếm ra người ba cặn bã của cậu bé, có gì mà kỳ lạ đâu chứ?
Ôn Giai Kỳ không nói về chủ đề này, cô ấy bắt đầu nhìn thân thể nhỏ bé của cậu bé với một nỗi buồn.
Hoắc Minh Thành: “...” Tiểu Ninh Dương: "..”
Không hiểu vì sao, hai đứa nhỏ đột nhiên có linh tính không lành, giống như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra vậy.
“Mặc Hi, mẹ... Mẹ thực sự có lỗi với con, mẹ trước giờ không hề biết, con lại... Lại có quá nhiều vấn đề trên cơ thể như vậy, mẹ sai rồi, mẹ đưa con về NacOW được không? Chúng ta lập tức quay về, mẹ không muốn bất cứ cái gì nữa, chỉ muốn chuyên tâm chữa bệnh cho con, có được không?”.
Ôn Giai Kỳ nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai, cuối cùng chịu đựng nỗi đau trong lòng để nói ra quyết định của mình.
Đúng vậy, cô thực sự là không nên, chỉ vì những thứ mơ hồ, những thứ không thuộc về mình, cô lại có thể bỏ quên đi thứ quan trọng nhất bên cạnh mình.
Cô không thể tưởng tượng được, đứa trẻ này sao có thể chịu đựng được trong tình huống mà mẹ của cậu bé không hề biết gì về tình trạng của cơ thể mình?
Cậu bé mới năm tuổi!
Ôn Giai Kỳ cụp mắt xuống, nước mắt khó chịu đau buồn không ngừng rơi xuống.
Hai anh em chết lặng!
Quay lại Nacow?
Phải không, mẹ lại muốn đưa họ rời khỏi chỗ này? Vậy Mặc Hi thì sao? Mặc Hi lúc này vẫn còn đang ở Vịnh nước cạn mà?
Ngoài ra, nếu như mẹ rời đi, vậy sau này Hoắc Minh Thành có phải chỉ còn lại mỗi mình cậu ta thôi sao? Cậu bé ở lại đây một mình, không có mẹ, không có em gái hay anh em trai.
Mẹ lại một lần nữa không cần cậu bé nữa sao? Đôi mắt của Hoắc Minh Thành đỏ hoe, cậu bé thoát khỏi vòng tay của mẹ và chạy nhanh ra ngoài.
“Mặc Hi, con chạy đi đâu vậy? Con quay lại, đừng chạy nữa?” Ôn Giai Kỳ thấy vậy lập tức vội vàng đứng lên, dắt theo con gái bên cạnh liền đuổi theo.
Có chuyện gì xảy ra với đứa bé này vậy? Tại sao cô nói đưa chúng nó quay về Nacow, cậu bé đã bỏ chạy chứ?
Ôn Giai Kỳ có chút không hiểu.
Tuy nhiên, nếu như cô biết rằng đứa con trai này, vốn dĩ không phải là Mặc Hi, mà là Minh Thành của cô, có lẽ cô sẽ hiểu ra.
Hoắc Minh Thành, điều mà cậu bé không thể chấp nhận được chính là mẹ lại bỏ rơi cậu bé thêm lần nữa!
Mặc Hi hôm đó là được ba qua rước cậu ấy về nhà.
Người ba xấu xa này, không chừng là trong bệnh viện Hoắc Minh Thành không đi theo ông ta, mà đã chọn mẹ, lúc qua đây, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đó, vẫn luôn hầm hầm như vậy.
Ngay cả khi cậu bé chủ động chào hỏi, cũng mặc kệ không quan tâm.
Ba xấu xa, mặc kệ thì mặc kệ, cậu cũng không thèm nói chuyện với ông ta.
Mặc Hi ngồi phía sau với một chiếc cặp nhỏ, vừa mở chiến lợi phẩm thu được trường mẫu giáo hôm nay, vừa vui vẻ bóc một cây kẹo mút và ăn nó.
“Con đang làm gì đấy?”. “Hả? Con sao, không làm gì, con đang chơi thôi”.
Mặc Hi sẽ không nói cho ba biết, hôm nay ở trường mẫu giáo đã làm một nửa giang sơn giúp người anh em tốt Hoắc Minh Thành, nếu như ba cậu ta biết được, nhất định sẽ đánh mình!
Mặc Hi lấy ra một chiếc ô tô đồ chơi trong số những chiến lợi phẩm, đã học mẫu giáo rồi, còn chơi những thứ trẻ con như vậy sao! Hoắc Hạc Hiên không ngừng quan sát đứa con này qua gương chiếu hậu, anh quả thực có chút tức giận, đã nuôi năm năm trời, lại có thể vì người phụ nữ đó vừa đến đã đứng về phía cô ta, con sói mắt trắng này.
Nhưng mà cậu bé đang làm gì vậy?
Anh có chút kỳ quái về hành động của tên tiểu tử này, đặc biệt là cậu bé tùy tiện cởi chiếc cặp sách nhỏ ném xuống ghế sau đó lúc khoanh chân ngồi xuống, trong mắt anh liền lóe lên chút kinh ngạc.
“Hoắc Minh Thành, ai dạy con ngồi như vậy? Ba không phải đã dạy con phải có tư thế đứng và ngồi cho đàng hoàng sao? Làm sao mới đi nhà trẻ được hai ngày mà đã học được những thói quen xấu này?”