Lúc này chính là lúc sáng sớm nhiệt độ đang ở mức thấp nhất, nếu anh không quan tâm đến cô, có phải cô sẽ chết vì lạnh không?
Anh cau mày, cuối cùng, vẫn đi tới bể người phụ nữ này lên.
"Um..."
Sau khi chìm vào giấc ngủ, người phụ nữ vốn luôn dương nanh múa vuốt giờ đã bỏ hết gai nhọn trên người mình xuống, nép vào trong vòng tay anh, trầm lặng và ngoan ngoãn, hệt như một con mèo nhỏ nghe lời.
Thậm chí, vào lúc anh ôm lấy kia, có thể là do cô cảm nhận được hơi ẩm trên người anh, liền rúc đầu vào ngực anh cọ cọ. Hành động vừa rồi thật giống như hành động của một đứa trẻ.
Hoắc Hạc Hiện thân thể cứng đờ, anh không muốn thừa nhận rằng khoảnh khắc vừa rồi trong lòng anh đột nhiên mềm nhũn.
Người phụ nữ đáng chết này!
Tại sao anh lại có loại cảm giác này cơ chứ?
Lẽ nào không phải anh nên cảm thấy tức giận hay sao? Hôm nay cô đã lén sắp đặt một cuộc gặp cùng các con lớn như vậy với anh!
Anh thu hồi ánh mắt, cố ý không nhìn cô, rồi ôm cô vào lòng đi vào phòng ngủ.
"Tach"
Khi bật đèn lên, nhìn thoáng qua thì thấy đây là một căn phòng rất đơn sơ với những bức tường loang lổ nhiều đồ đạc hỏng hóc, thoạt nhìn
thì thật là tồi tàn.
Vì thế, bao năm qua, cô đều sống trong môi trường như vậy cùng hai
con?
Rốt cuộc, ánh mắt của anh cũng dịu đi, bởi vì anh nhớ tới năm năm trước, cô rõ ràng là một thiên kim tiểu thư ăn mặc đẹp đẽ, tay không nhúng nước.
Nhưng năm năm sau, cái gì cô cũng đều đã học được.
Hoắc Hạc Hiên bể Ôn Giai Kỳ lên giường, chuẩn bị đặt cô xuống rồi rời
đi.
Trong giấc ngủ của mình sau khi người phụ nữ này cảm thấy tay anh buông lỏng ra, cô không biết mình có phải là không muốn mất đi sự ẩm áp như vậy không? Cô đột nhiên vòng đôi tay mảnh khảnh của mình ra hướng về phía cổ anh.
“Này, con yêu, để mẹ ôm con một lúc”Cô lẩm bẩm trong giấc mơ, kéo người đàn ông cô đang ôm ngực xuống nằm cùng mình.
Hai mắt Hoắc Hạc Hiên đột nhiên mở lớn!
Anh chưa kịp phản ứng thì đã loạng choạng, lăn lộn trên chiếc giường này với cô, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại đã tìm đến môi anh một cách cực kỳ chính xác.
Sau đó hôn hôn lên môi một chút.
Hoắc Hạc Hiên đột nhiên sửng sốt!
Đây hẳn là điều mà người phụ nữ này thường làm khi dỗ dành con trai.
Cho nên, hiện tại cô coi anh là con trai mình?
Thật quá xấu hổ!
Hoắc Hạc Hiên muốn nổi giận, nhưng lại đụng chạm phải sự mềm mại, nóng ẩm phát ra từ bờ môi giống như một liều thuốc độc ăn mòn xương, sau khi đã nếm thử, trong đầu anh không thể có phản ứng gì khác
nữa.
Nhịp tim của anh tăng nhanh, bộ não của anh tạm thời ngừng suy nghĩ, như thể trong tích tắc vừa có một luồng điện chạy qua vậy.
Chỉ trong một giây, hơi thở của anh trở nên nặng nhọc.
“Ôn Giai Kỳ, cô xem xem tôi là ai?”
Anh đột nhiên có chút tức giận, trịch thượng nhìn chằm chằm người phụ nữ còn đang ngủ say dưới người anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Ôn Giai Kỳ nhíu mày.
Có lẽ, cô cũng cảm nhận được sự tức giận xung quanh mình trong giấc ngủ, vì vậy cô có chút bất lực lẩm bẩm: “Được rồi, đừng giận nữa, ngoan”
Đôi môi mỏng manh và mềm mại lại cúi xuống hôn người đàn ông một lần nữa.
Hoắc Hạc Hiện: “!”
Lúc này máu nóng thật sự dồn hết lên đỉnh đầu.
Nhìn thấy người phụ nữ này hôn chính mình, cuối cùng ánh mắt của anh cũng đã bắt đầu hiện lên một màu đỏ sẫm, bàn tay còn chưa có buông ra đã dùng sức kéo thật chặt lấy vòng eo thon thả của cô.
Kéo mạnh!
“Đau!” Eo và môi Ôn Giai Kỳ đột nhiên đau nhức, cuối cùng, hàng mi mảnh mai của cô run rẩy mở ra.
Vừa mở ra, cô liền nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông đột nhiên phóng đại trước mắt, môi hai người kề sát vào nhau, trong phút chốc, cơn buồn ngủ của cô biến mất sau một âm thanh vù vù trong não.
Ôi trời ơi!
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Lẽ nào... Cô không ôm con trai của mình sao?
Đồng tử của cô run lên, gần như ngất xỉu tại chỗ.
“Nhìn rõ chưa? Còn muốn hôn nữa không?”
Nhìn thấy cô rốt cục cũng tỉnh ngủ, người đàn ông tuy rằng dính lấy nhau mà môi và răng chạm vào nhau, cuối cùng cũng trầm giọng nói. Mắt Biếc Ôn Giai Kỳ đột nhiên trợn tròn đen nhánh!
“Tôi... Tôi không biết là anh, tôi cho rằng.... Tôi cho rằng là con trai."Cô hoảng sợ muốn đẩy anh ra ngay lập tức chạy trốn.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa cử động, bàn tay đang ôm cô sau lưng lập tức siết chặt trở lại!
Ôn Giai Kỳ: "..”
“Con trai?”
Hoắc Hạc Hiên bóp chặt quai hàm của người phụ nữ, buộc cô phải đối mặt với chính mình.
Giọng anh vừa mờ ám lại vừa gợi cảm, có chút nguy hiểm chết người, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi của nó.
Ôn Giai Kỳ nhất thời không dám nhúc nhích, nhìn người đàn ông với khuôn mặt đỏ bừng, cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh... Cũng không tránh cô sao?
Không phải là anh rất ghét cô à?
Cô ngây người nhìn người đàn ông.
Đặc biệt khi cô ấy thấy khoảng cách giữa hai người, nếu cô ấy di chuyển một chút, rất có thể cô sẽ có một người ta...
“Reng... Reng..."
May mắn thay, đúng lúc này, điện thoại di động của người đàn ông đột nhiên rung lên.
Ôn Giai Kỳ: "..”
Trong khoảnh khắc như vậy, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô cuối cùng cũng đã thả ra, dường như anh đột nhiên bừng tỉnh, sau khi ném Ôn Giai Kỳ xuống giường, anh lập tức đứng dậy.
Thân thể mảnh mai của Ôn Giai Kỳ lập tức lăn vào trong chăn bông.