"Mommy ơi, mommy sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
Vừa hay lúc này Mặc Hi nhìn thấy mẹ lâu quá chưa ra, nên đã đi vào tìm mẹ, nhìn thấy mẹ mình bị chọc tức thành ra thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cậu bé lập tức nhíu chặt lông mày lại.
Là tên khốn nạn nào bắt nạt mẹ thế? Làm mẹ tức đến vậy!
"Không có chuyện gì đâu, Mặc Hi, chuyện là... Mẹ muốn thương lượng với con một chuyện, con cùng với em gái có muốn quay về chỗ của bà và cậu không?"
Ôn Giai Kỳ khom xuống trước mặt con trai, cố gắng không để cho cậu bé nhìn ra được cảm xúc của mình, bắt đầu cẩn thận thương lượng chuyện này.
Sự việc đã phát triển đến bước này rồi, cô cũng không còn cách nào tiếp tục né tránh được nữa, tiếp theo sau, cô nhất đi phải đi gặp người đàn ông đó, mới có thể cứu Chung Hi Văn ra.
Nhưng còn hai đứa con biết làm sao?
Cô nhất định không thể dẫn bọn trẻ cùng đi được, cũng không thể để bọn trẻ ở đây một mình được, làm như thế, quá nguy hiểm rồi, dựa vào cái tên nham hiểm đó, hoàn toàn không thể loại trừ khả năng sẽ phát hiện ra hai đứa nhỏ.
Cho nên, để tránh bọn trẻ rời vào trong tay người đàn ông chó đó, cách duy nhất, chính là chia làm hai đường, trước hết là đưa bọn trẻ quay về nước.
Mặc Hi uốn cong một đôi mắt lưỡi liềm xinh đẹp, nhìn về phía Mẹ: "Về với ông bà và cậu? Ý mẹ là muốn về Cam Châu sao? Được a, mà mẹ có thể cùng trở về không?"
"Uhm, mẹ cũng sẽ quay về, chỉ là, mẹ có thể là về sau còn chút, bên này mẹ sắp xếp người đưa anh em con quay về trước có được không?"
"Dạ được, vậy mẹ cũng phải quay về sớm nhé."
Mặc Hi vẫn là rất ngoan rất dễ bảo, nghe đến mẹ chuẩn bị đưa anh em cậu bé quay về, cậu bé đã đồng ý ngay.
Thế là Ôn Giai Kỳ lập tức đặt vé máy bay cho hai đứa nhỏ, thuận tiện, liên lạc luôn một người bạn đáng tin cậy, để đưa hai đứa nhỏ đến nơi cô đã sắp xếp xong.
Nửa tiếng sau, tại một bến tàu địa phương.
Ôn Giai Kỳ thở hổn hển lái xe như điên đi hết quãng đường, cuối cùng nhìn thấy chiếc đồng hồ được treo trên ở ngoài boong thuyền, lúc này cô vừa hoảng sợ vừa khóc lớn.
Cái tên súc sinh!
Ôn Giai Kỳ muốn tức điên lên rồi, từ trong xe đi xuống, cố lao đến phía trước con thuyền.
"Hoắc Hạc Hiên! Tên khốn kiếp, anh nhanh chóng thả cô ấy ra, anh có bị điện không? Người
anh muốn tìm là tôi, anh bắt cóc cô ấy làm gì? Anh nhanh thả cô ấy ra đi!"
Ôn Giai Kỳ thật sự tức đến đau đầu, nếu như trong tay có dao, dự là cô đã thẳng thắng đi cắt tên súc sinh đó rồi!
Hét lên mấy câu, cuối cùng, người đàn ông chó đó cũng xuất hiện rồi.
Trời vô cùng lạnh, gió lạnh trên biển thổi như dao cắt, người phụ nữ đang treo ngoài boong tàu đang kêu thảm thiết, nhưng người làm chuyện điên rồ này không ngờ lại mang một ly rượu đỏ đi ra ngoài.
Anh ta mặc một bộ âu phục màu tối, và chiếc áo sơ mi trắng bên trong nóng bỏng thẳng tắp, càng tôn lên vẻ sang trọng độc đoán của anh. Ánh mắt anh rất thản nhiên nhìn về phía Ôn Giai Kỳ.
"Cô cuối cùng cũng dám ra đây rồi sao?"
Ôn Giai Kỳ hít thở một hơi thật sâu, cố gắng ép lửa giận trong lòng xuống.
"Anh thả cô ấy ra đi, anh không phải là muốn tôi theo anh quay về hay sao? Được, tôi đồng ý anh!"
"Sảng khoái như vậy ư? Không chơi nữa?"
Ôn Giai Kỳ tàn nhẫn nhắm mắt lại, siết chặt quả đấm, cô tự nói với mình không được so đo tính toán với tên đầu óc bệnh hoạn này, ai so đó thì người đó bị điên rồi!
Sau mấy phút, Chung Hi Văn cuối cùng cũng được thả xuống, mà Ôn Giai Kỳ lại lên chiếc thuyền đó.
"Maris, xin lỗi..."
Chung Hi Văn sau khi được thả xuống, nhìn thấy Ôn Giai Kỳ, vẫn áy náy khóc không thành tiếng, dù cho lúc này sắc mặt của cô ấy đều lộ ra vẻ sợ hãi không an, cổ tay vẫn còn đang đỏ và sưng.
Ôn Giai Kỳ vội vàng ôm lấy cô ấy, xoa nhẹ sau lưng của cô ấy: "Không sao, cậu không cần nói lời xin lỗi với tớ, thật đó, người cần nói xin lỗi, nên là tớ mới đúng"
Chung Hi Văn: "..."
Một lúc sau, cô ấy vẫn còn đang run rẩy, liếc mắt nhìn người đứng sau lưng Ôn Giai Kỳ, sau đó khàn giọng hỏi bên tai Ôn Giai Kỳ.
"Mấy người đó.. Rốt cuộc là người gì? Maris, cậu rốt cuộc đã gặp đụng phải phiền phức gì? Bọn họ muốn đem cậu đi đâu?"
Cô ấy vô cùng quan tâm cô, làm một người bạn tốt nhiều năm.
Nhưng mà, đúng lúc này Ôn Giai Kỳ sao có thể nói hết sự thật cho cô ấy biết đây?
Hiện giờ hy vọng lớn nhất của cô, chính là không để tên ác ma này gây hại cho những bạn bè khác của cô nữa.
Ôn Giai Kỳ cho người dẫn Chung Hi Văn đi, sau đó, cô đứng trên ván thuyền, lạnh lùng nhìn
người đàn ông trước mặt, không giận không vui, sau khi trải qua thời gian dài, cô đã bình tỉnh hơn lại.
Nhưng đôi mắt cô như bị tuyết mùa đông bao phủ, không chỉ không nhìn thấy nhiệt độ dù là nhiệt độ thấp nhất, Hoắc Hạc Hiển thậm chí còn nhìn thấy trong đó có sự ghê tởm và hận thù sâu sắc,
Cô hận anh sâu sắc sao?
Người đàn ông cầm ly rượu vang đỏ nheo đôi mắt đỏ ngầu.
"Không cần nhìn tôi chăm chăm như thế, tôi nói rồi, tôi sẽ đem cô về để tạ tội, dù cho cô chết rồi, xác chết của cô, tôi cũng sẽ lôi về"
"Tạ tội? Hoắc Hạc Hiên, có lúc tôi thật sự cảm thấy rất lạ, anh tốn nhiều công sức như thể lôi tôi về, không sợ tôi phá hoại tình yêu vĩ đại của anh sao? Đừng quên, mấy người trải qua 'Gập fighềnh' Mới ở cạnh nhau được"
Ôn Giai Kỳ lập tức giễu cợt lời nói của anh!