“Con thật sự không làm gì sao? Con đừng có lừa mẹ, lần trước con còn chỉ thầy giáo cách phá hoại máy tính của nhà trẻ để cho mọi người nghỉ lễ, lần này con thật sự không làm chuyện xấu đó chứ?”
"Ac...
Sao mẹ lại có thể như vậy? Sao mẹ lại cho rằng cục cưng thông minh, lạnh lùng, đẹp trai không gì sánh bằng của mình làm chuyện xấu chứ?
Rõ ràng là mấy thầy giáo ngu ngốc này quấn lấy cậu mà.
“Mẹ, thật sự không có, con chỉ dạy cho bọn họ một trò chơi thôi, được rồi, mẹ ơi, Hi đói bụng rồi, chúng ta về nhà nhé?”
Không có cách nào, Ôn Giai Kỳ cuối cùng chỉ có thể mang thằng nhóc này về nhà.
Ba mẹ con vừa trở về nhà, Ôn Giai Kỳ liền ngay lập tức lao vào nhà bếp chuẩn bị cơm tối cho ba người.
Chẳng qua cô còn chưa kịp nấu xong bữa cơm, bệnh viện bên kia lại gọi điện tới.
“Bác sĩ Maris, bệnh viện bên này đồng ý giao bệnh nhân cho cô, chúng tôi muốn hỏi một chút, cô hiện tại có tiện tới đây không?”
“Bây giờ luôn sao?”
“Đúng vậy, người thân của bệnh nhân đã tới, sau khi nghe được quyết định của bệnh viện liền muốn gặp cô ngay lập tức để tìm hiểu bệnh tình”
Y tá bên kia điện thoại cũng bày tỏ không biết làm sao.
Loại bệnh nhân này thật sự rất khiến bác sĩ nhức đầu, bệnh chung của người có tiền là dù đi đến đâu, tất cả mọi người đều phải nghe lời anh ta, giống như khắp thế giới này đều là địa bàn. của mình.
Ôn Giai Kỳ cuối cùng cũng đồng ý.
“Mặc Hi, mẹ có việc đột xuất cần phải đến bệnh viện một chuyến, con có thể ở nhà ăn cơm với em gái được không?”
“Được ạ, mẹ không cần lo lắng, con nhất định sẽ chăm sóc em gái thật tốt”
Mặc Hi giống như một anh chàng nhỏ, vô cùng lão luyện phất phất tay nhỏ, tỏ vẻ mẹ không cần phải xoắn xuýt vấn đề này.
Quả thật, có đứa bé này ở đây, Ôn Giai Kỳ hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Vì vậy, Ôn Giai Kỳ lại đi ra cửa.
Chỉ là cô không biết, cô vừa mới rời khỏi nhà, anh chàng nhỏ liền ngay lập tức chui vào phòng làm việc của cô.
“Anh ơi, anh muốn làm gì thế ạ? Mẹ bảo chúng ta cùng nhau ăn cơm”
“Suyt, anh phải vào máy vi tính của thầy hiệu trưởng nhà trẻ xem một chút, người bạn nhỏ trên tấm hình hôm nay nhìn vô cùng giống anh bảo muốn chuyển đến đây rốt cuộc là ai!”.
Quỷ nhỏ Mặc Hi sau khi đăng nhập vào máy vi tính của mẹ thì thành công xâm nhập vào máy tính của hiệu trưởng trường mẫu giáo.
Sau đó tìm được tài liệu của học sinh mới.
“Oa! Anh ơi, đây là anh hả?”
Giây phút tài liệu mở ra, cục cưng Ninh Dương đang đứng đợi bên cạnh ngay lập tức khiếp sợ há to cái miệng nhỏ.
Mặc Hi nhíu mày: “Không phải, nó tên là Hoắc Minh Thành, em nhìn này.”
Cậu bé đưa ngón út chỉ vào cái tên trong tài liệu, tâm trạng có vẻ hơi buồn rầu.
Ánh mắt Ninh Dương nhất thời trợn to hơn.
“Hoắc Minh Thành? Ồ, không phải anh, vậy vì sao anh ấy lại giống anh thế? Anh ấy cũng là do mẹ sinh ra sao?”
Trong chốc lát, cái đầu nhỏ đột nhiên nhớ tới mẹ thường xuyên len lén mở cái cặp đó, vừa khóc vừa nhìn bộ quần áo sơ sinh hiệu BB cho đến bây giờ vẫn chưa có ai mặc, Mặc Hi quyết định muốn tự mình đi gặp thằng nhóc không hiểu tại sao lại có ngoại hình vô cùng giống bản thân này.
“Khách sạn Calli đúng không!”
Ôn Mặc Hi nhanh chóng nhớ kỹ địa chỉ ghi trong tài liệu.
Nửa giờ sau, bệnh viện Nacow.
“Bác sĩ Maris, cô tới rồi?”
“Ừ, người thân của bệnh nhân đang ở đâu?”
“Đang ở trong phòng làm việc của viện trưởng, bác sĩ Maris, tôi nói này, tính tình của người nhà đó nóng nảy lắm đấy, cô nhớ cẩn thận một chút đấy!”
Cô y tá tốt bụng nhắc nhở.
Ôn Giai Kỳ cười một tiếng, đổi một cái áo khoác dài màu trắng, đeo khẩu trang che mũi miệng rồi mới đi đến phòng làm việc của viện trưởng.
“Viện trưởng, tôi là Maris.”
“Maris tới rồi hả, vào đi, đây chính là người nhà của bệnh nhân, cô mau tới đây gặp mặt trao đổi”
Bên trong phòng làm việc sáng choang, viện trưởng hơi lớn tuổi đang cố gắng khai thông với người nhà ngồi đối diện, trên trán thậm chí còn toát hết mồ hôi lạnh.
Đáng tiếc, người nhà bệnh nhân này không có dễ nói chuyện như thế.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Ôn Giai Kỳ, ông ta giống như bắt được cái phao cứu mạng. lập tức đứng dậy mở cửa.
Ôn Giai Kỳ: "..”
Nhìn viện trưởng tự mình tới mở cửa, trong lòng cô không nhịn được hơi ngạc nhiên.
Chẳng qua rất nhanh, ánh mắt cô liền chuyển đến một người khác bên trong, cũng chính ngay sau khi cô nhìn rõ khuôn mặt của người này, con người đột nhiên co rút, bên trong xuất hiện vẻ vô cùng khó tin!
“Viện trưởng, đây chính là bác sĩ Cam Châu mà ông nói rất lợi hại của bệnh viện các người đó sao? Là cô ấy à?” .
Nghe tiếng mở cửa, người này cũng đứng lên.
Đây là một người phụ nữ có dáng người cao ráo, trên mặt trang điểm tinh tế, mái tóc gợn sóng màu hạt dẻ, mặc một bộ quần áo cao cấp mới nhất của một thương hiệu thời trang lớn, thể hiện đầy đủ một thân khí thế hùng hổ dọa người, không thể ngăn cản của mình.
Cố Cẩn Mai!
Ai cũng không nghĩ đến, năm năm sau, người đầu tiên Ôn Giai Kỳ gặp lại, lại chính là người phụ nữ này!
Cho nên, bệnh nhân muốn có chữa trị chính là cô ta?
Cặp mắt đen không che giấu bên ngoài khẩu trang che mũi miệng của cô từ từ lạnh xuống giống như mây đen bao trùm, mấy giây nữa nhiệt độ liền biến mất.
“Viện trưởng, tôi sai rồi”
“Cái gì?”
“Tôi không chữa được bệnh của cô ta, ông tìm bác sĩ khác đi!”
Ôn Giai Kỳ sau khi lạnh lùng ném xuống những lời này liền xoay người rời đi.