Tốt!
Ba anh em báo cáo tiến độ các kế hoạch mà họ đã thực hiện, tự nhủ đây là kế hoạch của bản thân. Ôn Mặc Hi tỏ vẻ rất hài lòng
“Được rồi, tiếp theo chúng ta phải làm, chính là chào đón mẹ về đây. Hai người nhất định phải nhớ rằng, nhất định phải khiến mẹ nghĩ rằng, là ba muốn mẹ về đây ở, hiểu chưa?
“Hiểu rồi, anh trai”
“Ừ”
Hoắc Minh Thành cũng gật đầu.
Tuy nhiên, sau khi trả lời xong, lại nghĩ ra vấn đề khác khác nên cau mày nhìn người anh em song sinh: “Còn bố thì sao? Nếu phát hiện ra thì phải làm sao?”
Ôn Mặc Hi lập tức vẫy vẫy tay nhỏ: “Chuyện này không cần lo lắng, từ lâu em đã sắp xếp xong cả rồi, ba sẽ không
biết”
Nghe xong, Hoắc Minh Thành và Ninh Dương thở phào nhẹ nhõm.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng, một chiếc Cayenne màu đen bên ngoài cũng đến, mấy đứa nhỏ nhìn thấy thì lập
tức chạy ra ngoài.
“Mommy, mommy đến rồi”
Tất nhiên, người chạy nhanh nhất là Ninh Dương, cô bé luôn bám riết hơn các cậu bé khác còn rất thích làm nũng.
Vì vậy, ngay khi Ôn Giai Kỳ xuống xe, liền nhìn thấy một viên bột nhào vào trong vòng tay, cục bột mềm mại ôm lấy đùi cô, làm trái tim cô tan chảy.
“Ừ, mommy đến rồi, các con có vui không?”
“Vui ạ, mommy, Ninh Dương nói cho mommy nghe, Ninh Dương đã dọn xong phòng cho mommy rồi, ở ngay cạnh phòng của con. Đẹp lắm”
Cô bé rất háo hức, sau khi ôm mẹ, liền kể cho mẹ nghe về việc giúp mẹ dọn dẹp phòng, chờ mẹ khen.
Ôn Giai Kỳ nghe xong, lại sửng sốt.
Ngay cả phòng cũng được dọn dẹp?
Nếu nói như vậy, người đàn ông đó thực sự muốn cô đến cùng? Có phải vì vết thương trên cơ thể cô vẫn chưa lành, di chuyển không thuận tiện?
Ôn Giai Kỳ nghĩ như vậy, cuối cùng trong lòng cũng không còn kìm nén cùng hoảng sợ, đồng thời cũng không biết bản thân mình, sinh ra một chút vui mừng thầm kín.
Ôn Mặc Hi mỉm cười đi tới, thấy mẹ mình bị tấn công bởi những viên đạn pháo bọc đường, mẹ dường như không thể
kháng cự, cuối cùng vẫn cần cậu đến giúp mẹ mang đồ đạc.
“Hoắc Minh Thành, lại đây, giúp mẹ xách túi này vào”
“Vâng!”
Hoắc Minh Thành vốn luôn ít nói và tương đối lạnh lùng, nghe vậy lập tức chạy tới, giúp em trai xách túi của mẹ vào biệt thự.
Ôn Giai Kỳ cảm động và hạnh phúc khi nhìn thấy chuyện vừa rồi.
Tuy nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất, điều khiến cô cảm thấy ấm lòng nhất chính là sau khi cô bước vào, Chị Vương giúp việc cũng chào hỏi cô: “Là cô Ôn đến đấy ư, cô sao rồi? vết thương có đỡ hơn tý nào không? Thật sự làm cô vất vả rồi. Để tôi vào bếp nấu canh cá cho cô để bổ máu. Đợi xong xuôi, tôi mang ra cho cô
Chị Vương thực sự đã làm món canh cá đặc biệt cho cô.
Ôn Giai Kỳ nghe xong rất cảm động, đã lâu không được chăm sóc như vậy, năm năm qua một mình đưa hai con ra ngoài, một mình gánh vác mọi thứ, bất kể ốm đau hoặc bị tổn thương.
Nhưng bây giờ, có người nấu canh cá cho cô...
Ôn Giai Kỳ sống mũi có chút chua xót, vội vàng gật đầu: “Được, cám ơn chị Vương”
Sau đó, cô đem đồ lên trên phòng.
Lúc lên lầu, quả nhiên lầu hai của một mình Hoắc Minh Thành, nhưng lúc này, đi thêm một hành lang, ba gian phòng bên cạnh đều đã được sắp xếp xong xuôi.
Đây là là Ôn Mặc Hi, Ninh Dương, và sau cùng là cô!
May mắn thay, căn biệt thự mà Hoắc Hạc Hiên mua đủ lớn để bốn mẹ con cô có thể sống chung.
“Mẹ, mẹ có thích phòng này không?”
“Ừm..”
Ôn Giai Kỳ vội vàng tránh ánh mắt của con trai mình, bắt đầu phân loại một số thuốc và quần áo mà cô mang về từ bệnh viện.
Ôn Mặc Hi thấy vậy, từ trong phòng ngủ liền nở nụ cười, chạy tới phòng của Hoắc Minh Thành, ba đứa nhỏ lại bắt đầu thảo luận.
“Hai người thấy chưa? Mẹ hoàn toàn tin tưởng rằng ba muốn mẹ đến đây. Ở đây em muốn khen ngợi người anh tốt của em, Hoắc Minh Thành. Anh tìm dì Vương nói chuyện như vậy, thật rất xuất sắc!”
Ôn Mặc Hi bày tỏ sự cảm kích liền đập tay với Hoắc Minh Thành.
Hoắc Minh Thành vốn không giỏi ăn nói, chưa từng được khen ngợi thẳng thừng như vậy, liền xấu hổ cúi đầu xuống.
Tuy nhiên, trong lòng cậu rất vui.
Đôi mắt to của Ninh Dương nhấp nháy: “Vậy anh trai, chúng ta phải làm gì tiếp theo? Sẽ làm thế nào? Ba sắp về rồi”
Ôn Mặc Hi: "..”.
Ôn Giai Kỳ hoàn toàn không biết, cô vẫn đang thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, vết thương còn chưa lành hẳn, tay cũng không tiện lắm nên bắt đầu làm việc chậm lại.
Đang thu dọn đồ đạc, chị Vương ở bên dưới thấy cô vẫn chưa xuống, lo canh cá bị nguội nên chủ động đi lên.
“Cô Ôn, cô vẫn chưa dọn đồ xong ư? Canh cá sắp nguội rồi, có muốn tôi giúp cô không?”
“A? Chị Vương, không cần, tôi không sao, xuống ngay bây giờ”.
Ôn Giai Kỳ cảm thán, sau khi vội vàng thu dọn đồ đạc hai vòng liền cùng chị Vương đi xuống.
Người hầu này, thật sự là Ôn Giai Kỳ không thể ngờ tới, dì Lưu lúc trước thái độ rất tệ, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không ưa gì cô, cư xử có vẻ không vừa lòng với cô, khiến cô rất tức giận.