Cố Cần Mai tạm thời sinh ra ý định muốn đến trung tâm thương mại mua đồ.
Từ sau khi cô ta theo Hoắc Hạc Hiên cuộc sống của cô ta vẫn rất xa hoa, ăn mặc đều dùng đồ tốt nhất, lần này muốn ra nước ngoài ở lại lâu như vậy, cô ta đột nhiên nhớ tới túi xách không đủ dùng.
Vậy là cô ta quyết định đi mua thêm vài chiếc.
"Hạc Hiện, vậy anh đợi em một chút, em sẽ xuống ngay.”
"Ừm.”
Hoắc Hạc Hiên nhìn cũng không nhìn cô ta, sau khi xe dừng lại anh lập tức lấy điện thoại di động ra kiểm tra xem có việc gấp nào cần xử lý không.
Cố Cẩn Mai nhìn thấy thế không dám quấy rầy nữa, sau khi mặc xong áo khoác dày của mình, cô ta lập tức ra khỏi cửa xe.
"Có muốn lên trên không?”
“Không cần, chỉ là tùy tiện thay áo khoác thôi, chúng ta ở dưới lầu tìm một chỗ mua một cái là được.”
"Cũng được, vậy đi xuống lầu đi, cô có lạnh không?” “Không lạnh, không lạnh, đi thôi”
Tiếng nói đứt quãng bởi vì chỗ đỗ xe lớn như vậy, trong nháy mắt Cố Cẩn Mai mở cửa xe ra có cơn gió lạnh theo đó thổi vào.
Hoắc Hạc Hiên ngón tay đang bấm điện thoại di động dừng lại trong nháy mắt.
Cơ hồ là theo bản năng sau khi nghe được giọng nói quen thuộc kia, tầm mắt của anh lập tức quét về phía bên này.
Thật đúng là người phụ nữ đáng chết kia!
Hàn khí trên người anh trong nháy mắt dâng lên từng tầng một, giống như hàn bằng ngưng kết ngàn năm, chỉ trong ngắn ngủi mấy giây ngay cả chính anh cũng
không phát hiện ra nó kinh người đến cực điểm.
Đặc biệt là khi anh nhìn thấy người đàn ông bên ngoài đã cởi áo của mình quấn trên bóng dáng nhỏ nhắn đó.
Ôn Giai Kỳ!
Ôn Giai Kỳ cuối cùng cũng đi đến một cửa hàng ở tầng một đang định tùy tiện chọn một món sau đó vội vàng đi phỏng vấn.
“Xin chào quý khách, thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Tôi muốn mua một chiếc áo khoác giá cả phải chăng?
Ôn Giai Kỳ ở trong cửa hàng tùy tiện nhìn lướt qua hai cái, bộ dáng hào phóng nói.
Cô đã là người từ trên đỉnh ngã xuống, đối với những loại vật chất này cô căn bản sẽ không để ý nữa, càng không có cái gì để theo đuổi.
Tuy nhiên, nhân viên bán hàng nghe xong đột nhiên không còn sự nhiệt tình như trước.
“Maris, vẫn không thể quá tùy tiện, tôi thấy cái này là rất được, cô đi thử cái này đi”
Kiều Thế Khiêm liếc mắt nhìn nhân viên bán hàng này sau đó tiện tay lấy được một món mới nhất.
Nhân viên bán hàng lập tức vui vẻ, nở một nụ cười chuyên nghiệp nói: “Đúng vậy thưa cô, khí chất của cô rất phù hợp mặc cái này, đi ra ngoài chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý”.
“Thật sao?”
Ôn Giai Kỳ nghi ngờ nhìn chiếc váy này một chút.
Kiều Thế Khiêm: “Đúng vậy, cô thử lên xem, thử xong rồi mới quyết định có nên mua nó không?”
Nói xong anh ta trực tiếp tiến đến nắm lấy tay cô, cầm chiếc áo đó đưa cô đến phòng thay đồ.
Ôn Giai Kỳ: "..”
Thật sự là có chút không quen, vì thế cuối cùng Ôn Giai Kỳ vẫn cầm chiếc áo này đi vào.
Ngay sau khi cô đi vào phòng thay đồ, nhân viên bán hàng bên ngoài bắt đầu trò chuyện với Kiều Thế Khiêm.
“Thưa anh, mắt chọn đồ của anh thật tốt, cái này là mẫu mới nhất vừa ra của chúng tôi, trong nước vẫn chưa bán được mấy chiếc, đợi đến khi bạn gái anh đi ra nhất định rất xinh đẹp”.
Kiều Thế Khiêm cười cười không nói lời nào.
Vài phút sau, Ôn Giai Kỳ cuối cùng cũng mặc chiếc áo đó ra ngoài.
Quả thật rất đẹp, giống như dựa theo số đo của cô may ra vậy, cổ áo màu xanh ghi cộng thêm thiết kế đường khâu lộ ra chiếc eo nhỏ nhắn, sau khi đi ra cả người sáng lên rất nhiều, ngay cả khuôn mặt cũng càng thêm tươi sáng động người.
“Cô xem, tôi đã bảo sẽ rất đẹp mà!”.
Nhân viên bán hàng trong cửa hàng nhìn thấy tất cả đều khen ngợi.
Ánh mắt Kiều Thế Khiêm cũng sáng lên.
Trước kia anh ta biết cô xinh đẹp, nhưng không ngờ sau khi ăn mặc cẩn thận một chút sẽ khiến người ta không thể rời mắt như vậy.
“Được, vậy lấy chiếc áo này đi, gói cho cô ấy.”
“Cái áo này thật đẹp, Hạc Hiên anh xem, em muốn cái này, chúng ta mua cái này được không?”
Ngay khi Kiều Thế Khiêm chuẩn bị thanh toán để nhân viên bán hàng gói lại, bỗng nhiên bên ngoài có người nhìn thấy bóng lưng Ôn Giai Kỳ, lập tức ở đó cùng người đàn ông đi cùng cô ta làm nũng.
Hạc Hiền?
Hoắc Hạc Hiên sao?
Ôn Giai Kỳ Đứng trước gương nghe được, thoáng chốc sắc mặt cô biến đổi, cả người cứng đờ ở đó.
Sẽ không trùng hợp như thế chứ? Vậy mà còn có thể gặp được ở chỗ này sao?
Ôn Giai Kỳ không khỏi hoảng hốt muốn chạy vào phòng thay đồ trốn, nhưng
lúc này Cố Cẩn Mai bên ngoài đã bước nhanh vào.
“Nhân viên cửa hàng, tôi sẽ lấy cái áo này, gói nó lại cho tôi.”
Cô ta thật sự rất càn rỡ, sau khi tiến vào căn bản cũng không để ý Ôn Giai Kỳ là người đang thử chiếc váy này mà bảo nhân viên bán hàng lập tức đóng gói cho cô ta.
Nhân viên