Hoắc Hạo Thiên cuối cùng đã báo tin cho Ôn Giai Kỳ, để cô nhanh chóng quay trở về.
Ôn Giai Kỳ đột nhiên nhận được điện thoại như vậy, còn cho rằng là đã xảy ra chuyện gì lớn, vội vàng từ bệnh viện trở về.
Kết quả, vừa trở về, con gái khóc lóc xông về phía cô.
“Mẹ, mẹ cuối cùng cũng đã trở về rồi, chúng ta mau về nhà đi, không ở đây nữa”
Đứa trẻ khóc đến vô cùng thương tâm, cuối cùng nhìn thấy mẹ, liền kéo cô một mực đi ra bên ngoài, không để cô ở lại đây một giây nào nữa.
Ôn Giai Kỳ cảm thấy có chút kì quái.
Đây là chuyện gì vậy? Đứa nhóc này trước kia không phải là một mực đều muốn ở lại nơi này của ba sao?
Ôn Giai Kỳ nhìn về phía đằng sau hai đứa con trai: “Mặc Hi, Minh Thành, em gái làm sao vậy?"
Mặc Hi: “...”
Hoắc Minh Thành: "..”
Cuối cùng, vẫn là Hoắc Minh Thành đi lên phía trước, đơn giản nói lại một lần chuyện đã xảy ra: “Xin lỗi, mommy, đều là do daddy, con sẽ nói chuyện với daddy sau. "
Lời ít mà ý nhiều, tuân theo cách nói chuyện như thói quen của cậu bé.
Nhưng Ôn Giai Kỳ là loại người thông minh như thế nào, cô vừa nghe, lập tức đã hiểu được, nhất thời, cô nhìn con gái đang khóc đến chảy cả nước mũi trong lòng, nhất thời vô cùng đau lòng.
Đúng vậy, cô bé sẽ chịu uỷ khuất ở trước mặt ba, còn không phải là bởi vì người mẹ này như cô sao?
Ôn Giai Kỳ cảm thấy khó chịu, bắt đầu tự trách, có phải là không nên ích kỉ như vậy? Để ba con bọn họ nhận nhau, cũng là quyền lợi của cô bé mà.
Cô tại sao phải để con bé tuổi còn nhỏ phải chịu loại uất ức này cùng với cô chứ?
Ôn Giai Kỳ cuối cùng đã hạ quyết tâm, thế là cô nàng con gái đang khóc đến thương tâm trong lòng dậy, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cẩn thận lau đi nước mắt của cô bé.
“Được rồi, Ninh Dương đừng khóc nữa, ba sở dĩ sẽ đối xử không tốt với Ninh Dương, đó là bởi vì ba không biết Ninh Dương cũng là con của ông ấy, thế này, mẹ tìm một cơ hội nói cho ba, nói Ninh Dương cũng là bảo bối của ông ấy, có được không?”
“Có thật không?”
Lời này vừa nói ra, không những là bảo bối Ninh Dương lập tức nín khóc lại.
Ngay cả hai người Mặc Hỉ và Hoắc Minh Thành, cũng là trừng lớn hai mắt nhìn mẹ, đều không tin những gì bản thân nghe thấy.
“Mẹ, mẹ muốn để ba cũng biết em gái sao? Vậy mẹ...”
“Không sao, chỉ cần các con vui vẻ là được rồi, mẹ cũng không có chuyện gì?
Ôn Giai Kỳ xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai, dịu dàng an ủi nói.
Cô hiện tại, quả thực cũng hình như cảm thấy không có gì, thấy cậu bé không phải là cũng đã nhận ba rồi sao? Nhưng mà, cô vẫn có thể mỗi ngày nhìn thấy cậu bé, hơn nữa cũng ngày ngày có thể ở cùng nhau mà.
Cho nên, Ôn Giai Kỳ cảm thấy, nói với người đàn ông này về con gái cũng không sao.
Những đứa trẻ nghe thấy, nhất thời cực kì vui vẻ.
Đặc biệt là Ninh Dương, sau khi vừa nghe thấy cuối cùng cũng có thể nhận ba mình, loại cảm xúc bị thương kia của cô bé lập tức biến mất sạch sẽ.
“Vậy mẹ, Ninh Dương muốn đi rửa mặt, lại mặc lên váy hoa xinh đẹp, buổi tối gặp daddy."
“Được, chúng ta liền trang điểm cho Ninh Dương xinh đẹp lộng lẫy nào?
“Vâng!”
Hai người anh trai cũng vui vẻ phụ hoạ em gái.
Sau đó mấy mẹ con, thật sự đi trang điểm cho cô gái nhỏ này.
Chẳng qua có chút đáng tiếc, tối nay, Hoắc Hạo Thiên lại trở về rất muộn, bởi vì công ty tạm thời đã ra một chút chuyện, anh gần như đến mười hai giờ hơn mới trở về.
IL
Giờ này, những đứa trẻ khẳng định đều đã ngủ rồi.
Hoắc Hạo Thiên chuẩn bị trực tiếp đi lên lầu.
Nhưng vào lúc anh đi qua lầu hai, lại đột nhiên nhìn thấy, phòng ngủ phía trong cùng hành lang kia hình như vẫn còn sáng đèn, sau khi anh vừa đi lên, lập tức, cửa liền mở ra.
“Anh cuối cùng cũng đã trở về rồi à?”
Đó là một ánh đèn màu da cam, nó đột nhiên sáng lên ở trong tầng lầu vừa tối đen vừa trống trải này, giống như là một đám lửa, đột nhiên xuất hiện ở trong thế giới bằng tuyết ngập trời bên ngoài.
Hoắc Hạo Thiên sửng sốt, ánh mắt lặng lẽ nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp đi đến trong quầng sáng đó.
“Cái đó... Những đứa nhỏ đều đã đợi anh một lúc, nhưng anh không đến, sau đó... bọn họ liền đã đi ngủ rồi”
Ôn Giai Kỳ căng thẳng đi đến, mặc dù đã chuẩn bị cả một đêm, nhưng khi cô thật sự đứng ở trước mặt người đàn ông này, cô phát hiện mình vẫn là chốc lát ngay cả mồ hôi trong lòng bàn tay cũng đã đổ ra rồi.
Cô có nên nói không?
Hiện tại nói sao?
Nói đi, cô đã đồng ý với con gái rồi, vậy bằng không thì hiện tại nói luôn.
Trong đầu Ôn Giai Kỳ giống như là sóng lớn không ngừng đan xen vào nhau một cách mãnh liệt, khiến cô ngay cả trái tim cũng có loại cảm giác nhảy ra từ trong lồng ngực.
Sau khi Hoắc Hạo Thiên nghe thấy câu này của cô, lại là dừng lại trong chốc lát.
Đây là một loại cảm giác rất kì quái, anh vẫn luôn đều ở một mình đã quen rồi, mặc dù đã có con trai, nhưng mỗi ngày trở về, đối mặt với căn phòng vẫn luôn trống rỗng, không khí vừa tối đen mà lại lạnh lẽo.
Anh từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến, có một ngày, sau khi anh trở về, còn sẽ nhìn thấy một ánh đèn sáng.
Mà trong ánh đèn, còn có một người.
Sự lạnh lẽo trên người anh cuối cùng cũng đã tháo bỏ xuống, chốc lát này, anh nhìn về phía cô, là sự dịu dàng từ trước đến nay chưa từng có.
“Tối nay công ty có chút chuyện gấp, bận cả một đêm, lần sau nếu như trở về quá muộn, nói với bọn trẻ không cần đợi tôi."
"... Ừm, được, vậy tôi.”
“Còn có, cô cũng như vậy?
Ôn Giai Kỳ vốn dĩ lời đều đã đến bên miệng, đột nhiên, trong tai cô liền nghe thấy một câu này.
Trong chốc lát, giống như là có thứ gì đó đập vào trong trái tim, trong đầu cô “ong” một tiếng, lời gì cũng không còn nhớ nữa, chỉ biết ngơ ngác nhìn người này.