"Mấy người đang làm gì vậy? Còn không mau đem hộp thuốc tới?" "Vâng, tổng giám đốc"
HII
"Hoắc Hạc Hiên, rốt cuộc anh cũng tới? Có phải tôi nên... vui mừng không? Trái tim của anh vẫn chưa cứng đến mức không còn nhận tính? Nghe thấy... tôi sắp chết, rốt cuộc anh cũng tới?"
Ôn Giai Kỳ nghiêng đầu, từng chút một, cô đã đau đớn gần mười tiếng, cô dùng đôi mắt sưng đỏ đã sớm khóc không còn nước mắt mà nhìn về phía người đàn ông vừa tới.
Gân xanh trên thái dương Hoắc Hạc Hiên hằn lên: "Cô có bệnh à? Cô nghĩ rằng tôi thật sự sợ cô chết sao? Tôi cho cô biết, tôi chỉ báo lại tin tức cô còn sống cho ông cụ mà thôi."
"Vậy sao?" Ôn Giai Kỳ nghe vậy, trên đôi môi không còn màu máu nhếch lên nụ cười nhạt. Nói cũng phải, nếu không người như anh sao có thể màng sống chết của cô chứ? Anh cũng nói rồi, cô có chết hay không, trong mắt anh đều không có gì khác nhau. Ôn Giai Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại: "Nếu như vậy, anh có thể trả con trai lại cho tôi không?"
"Cô nói cái gì? Trả lại cho cô?"
"Phải, Hoắc Hạc Hiên, anh có thể hận tôi, ghét tôi, thậm chí muốn tôi chết ngay lập tức, nhưng anh đừng đừng trút giận lên Minh Thành, con trai ruột của mình chứ? Cho nó một con đường sống? Hoắc Hạc Hiên, nó vô tội mà, anh thực sự máu lạnh vô tình vậy sao?".
Cô đột nhiên lại mở mắt rồi, đôi mắt đã khóc cạn nước, bên trong đỏ ngầu, giống như con thú bị ép nổi điên, cô cứ nhìn chòng chọc vào anh như vậy.
Hoắc Hạc Hiên nhíu chặt mày: "Rốt cuộc cô đang nói sảng gì vậy? Một con đường sống gì chứ? Con trai của Hoắc Hạc Hiện tôi, tôi còn không cho nó đường sống?"
"Vậy tại sao anh lại giao nó cho người kia? Anh biết cô ta sẽ làm gì với Minh Thành không? Cô ta bỏ ngón tay nó, nó còn nhỏ như vậy, cô ta đã bẻ ngón tay của nó, cô ta còn bóp cổ nó, nó chỉ mới năm tuổi, Hoắc Hạc Hiên, nó do tôi hoài thai mười tháng, dùng cả mạng sống để đổi lại, nếu như anh thật sự không cần, tôi cầu xin anh trả lại nó cho tôi, tôi sẽ nuôi nó lớn, không cản trở gia đình của các người, có được không? Hoắc Hạc Hiên!!"
Toàn thân Ôn Giai Kỳ run rẩy, cô không để ý mình đã sức cùng lực kiệt, giùng giằng từ dưới đất bò dậy, hoa tay múa chân với người đàn ông, bởi vì quá đau lòng mà thở cũng khó khăn.
Đúng vậy, là con của cô, nếu như anh thực sự không cần, anh cũng không thể trả lại cho cô sao?
Nhưng người đàn ông nghe xong lời của cô, không những không tin cô mà còn lập tức hất cô ra, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ chán ghét và hận thù.
"Ôn Giai Kỳ, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô cho rằng, cô đuổi Cổ Cẩn Mai là có thể trở lại nhà họ Hoắc? Trở lại vị trí mợ chủ lần nữa sao? Tôi cho cô biết, cô đừng mơ!"
"Anh nói cái gì? Đuổi Cố Cẩn Mai?"
"Không phải sao? Cố ý nói cô ấy hành hạ Hoắc Minh Thành, còn kêu tôi đưa Hoắc Minh Thành cho cô, sau đó liền cắt cổ tay, Ôn Giai Kỳ, chiều khổ nhục kể này của cô, đúng là một mũi tên trúng hai đích, đáng tiếc, cô dùng sai chỗ rồi."
Người đàn ông này nhìn cô từ trên cao, biểu cảm kia, giống như nhìn cô thêm một cái cũng thấy chán ghét.
Ha ha ha ha....
Thì ra, trong mắt anh, địa vị của người phụ nữ kia không thể rung chuyển, cô ta chính là bông sen trắng thanh khiết.
Mà Ôn Giai Kỳ cô, là sự tồn tại thậm tệ như thế! Khổ nhục kế đúng không?
Ôn Giai Kỳ chợt từ dưới đất xông lên, sau đó, lúc Hoắc Hạc Hiện chưa kịp phản ứng, cô đột nhiên cầm một thứ gì đó đâm vào người mình!