Hoắc Minh Thành nắm lấy tay em gái chạy đi, cậu bé không bao giờ để ý đến ba nữa, hai anh em nhanh chóng chạy về phía trước cũng không biết đi đâu, nhưng bọn chúng chỉ muốn đi tìm mẹ, còn có anh em sinh đôi của cậu bé.
Hoắc Hạc Hiên lúc này mới lấy lại tinh thần sau đó bước nhanh tới đem hai củ cải nhỏ này bắt về.
“Hai đứa chạy đi đâu vậy?”
“Ba thả bọn con ra, ba không cứu mẹ thì tự bọn con đi cứu!”
Hoắc Minh Thành vẫn là biểu tình cực kỳ phẫn nộ, hai mắt cậu bé đầy nước mắt nhìn chằm chằm vào ba, trong miệng nhỏ cũng một lần nữa rõ ràng kêu lên chữ “Mẹ”.
Hô xong nhận thấy có gì đó không ổn lúc này mới lập tức ngậm miệng lại.
Thế nhưng làm cho cậu bé rất ngoài ý muốn chính là người ba bình thường tính tình không tốt này hôm nay cậu bé đã hai lần thất thanh hộ ra “Mẹ” lại không có biểu hiện gì.
Anh từ trên cao nhìn cậu bé một cái sau đó trực tiếp ném cậu bé cùng em gái vào trong xe.
“Ở bên trong đó cho ba!”.
Anh nói xong câu này chính mình cũng lập tức lên xe, khởi động xe từ đây đi ra ngoài.
Vài phút sau anh đã lái chiếc xe Maybach màu đen ra khỏi khu phố cổ sau đó nhận được một cuộc gọi của Lâm Tử Khang: “Tổng giám đốc, đã tìm thấy vị trí,
trên một chiếc thuyền bị bỏ hoang trên bến tàu, tôi đã cử máy bay trực thăng và
tay súng bắn tỉa tới”
“Biết rồi”
Hoắc Hạc Hiên nghe xong cúp điện thoại.
Biểu tình lúc này của anh thật ra không khác bình thường là mấy, dáng người vẫn cao lớn như trước, trên khuôn mặt anh tuấn cũng là một bộ dạng trầm ổn. bình tĩnh như cũ, thoạt nhìn không giống là đi tới hiện trường bắt cóc mà ngược lại giống như đi đến công ty hơn.
Nhưng mà chỉ đi bắt một tên bắt cóc không những vận dụng trực thăng, còn huy động cả tay súng bắn tỉa hạng nặng liền biết đây là chuyện kinh người như thế nào.
Mười lăm phút sau tên bắt cóc nhận được điện thoại của Hoắc Hạc Hiên, lúc này anh ta đã vô cùng lo lắng, hoàn toàn giống như một bị mắc kẹt trong lồng.
Khi nhìn thấy điện thoại anh ta ngay lập tức nhận máy: “Alo?”
“Đứa bé đâu?”
Sau khi điện thoại được kết nối, Hoắc Hạc Hiên ở đầu dây bên này không có
bất kỳ lời nói dư thừa nào lạnh lùng hỏi.
Kẻ bắt cóc ngay lập tức sững sờ hỏi: “Làm sao anh biết đứa bé chưa chết?”
Hoắc Hạc Hiên cười lạnh: “Mục đích của anh là lấy tiền, anh giết thằng bé lấy cái gì làm con tin? Hơn nữa anh thật sự dám giết sao? Nếu đó thật sự là con trai của Hoắc Hạc Hiên tôi anh nghĩ anh còn mạng để sống sao?”
Kẻ bắt cóc: "..”
Trong lúc nhất thời mặt anh ta lúc đỏ lúc trắng, đúng là một chữ cũng không nói nên lời.
Đây chính là sự chênh lệch giữa tên cướp này và Hoắc Hạc Hiên!
Kẻ bắt cóc cuối cùng chỉ có thể thừa nhận: “Đúng, anh đã chuẩn bị xong ba mươi lăm tỷ chưa?
“Đủ rồi, nhưng trước tiên anh phải cho tôi xem người!” Hoắc Hạc Hiên ở trong điện thoại lại lạnh lùng nói một câu.
Số tiền ba mươi lăm tỷ không phải là con số nhỏ, anh không biết người có còn sống hay không? Hoặc là xung quanh có an toàn không? Làm sao anh có thể đưa tiền cho anh ta?
Kẻ bắt cóc đại khái cũng nghĩ đến chuyện này, vì vậy sau khi anh ta do dự một chút rốt cục vẫn là đem điện thoại di động chuyển thành video, hướng ống kính nhắm vào con tin trong tay anh ta.
Trong chốc lát, Hoắc Hạc Hiên rốt cục cũng thấy rõ vụ bắt cóc có liên quan
đến anh!
Đó thực sự là một đứa trẻ.
Chỉ là giờ khắc này xuất hiện trong ống kính không chỉ có mình cậu bé mà còn có thêm một người phụ nữ trên mặt đầy máu đang ở bên cạnh cậu bé, cô ấy đang ôm đứa nhỏ cuộn tròn ở đó.
“Anh đang làm gì vậy? Đừng chạm vào con tôi!”
Sau khi nhìn thấy kẻ bắt cóc muốn quay video đứa bé, người phụ nữ lập tức che khuôn mặt nhỏ bé của đứa nhỏ trong lòng lại, ôm chặt cậu bé vào lòng.
Đó chính là Ôn Giai Kỳ.
Ánh mắt Hoắc Hạc Hiên híp lại, cơ hồ là trong nháy mắt ngay cả chính anh cũng không phát hiện trong mắt anh xuất hiện một tia lạnh thấu xương.
“Không muốn hai mẹ con cô chết thì cút ngay ra cho tôi!”
Tên bắt cóc làm sao có thể để Ôn Giai Kỳ che chở đứa bé, nhìn thấy cô ôm chặt không buông, lập tức anh ta nhấc chân lên không chút do dự đá vào người cô.
"Mommy, mommy!"
Thoáng chốc, Mặc Hi bị buông ra khóc lớn, cậu bé nhìn mommy bị đá xuống đất, lập tức một dòng máu đỏ thẫm từ trên vai cô chảy ra chảy đầy mặt đất.
Hoắc Hạc Hiên ngay cả xương ngón tay cũng phát ra một tiếng giòn đáng sợ!
"Mommy, mommy."
“Mày đến đây cho tao, nếu không muốn mẹ mày chết thì ngoan ngoãn một chút!”
Tên bắt cóc này kéo Mặc Hi lại, đứa nhỏ mới năm tuổi mà súc sinh này lại giống như đại bàng bắt gà con vậy, không chút khó khăn nào đã bắt tới.
“Thả tôi ra! Các ông mau thả tôi ra!”
Ôn Giai Kỳ trên mặt đất nhìn thấy dùng sức cùng lực kiệt kêu lên, cả người đều là máu bò tới muốn tên súc sinh này buông tha cho con trai của cô, nhưng hắn ta làm sao có thể đáp ứng cô đây?
Chẳng bao lâu, tên bắt cóc đã đặt đứa trẻ trước máy ảnh.
Toàn thân Hoắc Hạc Hiên đang tỏa ra sát khí lúc nhìn chằm chằm màn hình này đồng tử chợt mở to!
Giống như có gì đó bỗng nhiên gõ mạnh vào đầu anh một cái, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé trong ống kính này, trong nháy mắt đầu óc anh trở nên trống rỗng.
Ai đây?
Hoắc Minh Thành?
Không, không có khả năng, Hoắc Minh Thành ở phía sau anh, vậy đây rốt cuộc là ai? Vì sao lại giống Hoắc Minh Thành như vậy?
Đồng tử của anh co rút lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé đó, giờ khắc này, trong đôi sâu thẳm của anh như có thứ gì đó đang trào dâng.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !