Cố Cẩn Mai nhìn chằm chằm vào người đàn ông nhìn không thấy nửa phần nhiệt độ, cũng không cảm nhận được nửa phần cảm tình, một sự hoảng sợ to lớn, giống như bóng tối ùn ùn kéo đến, bao trùm cả người cô ta.
Phải làm như thế nào? Anh mới quay đầu?
Phải làm như thế nào? Cô ta mới có thể túm chặt anh một lần nữa?
Ánh mắt Cố Cẩn Mai trầm xuống, ngón tay ấn mạnh trong lòng bàn tay, bỗng nhiên vành mắt đỏ bừng, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
“Phải, em thừa nhận, em thật sự không coi thằng bé là con ruột, bởi vì Hoắc Hạc Hiên, em luôn muốn một đứa trẻ do chính mình sinh ra?”
“Cô nói cái gì?”
Hoắc Hạc Hiên vốn đã không thèm để ý đến cô ta nữa, chợt nhướng mắt khi nghe thấy những lời này: “Con của cô?”
Cố Cần Mai tiếp tục to gan: “Đúng vậy, con của em, Hoắc Hạc Hiên, anh có biết là một người phụ nữ, theo anh năm năm, nhưng ngay cả chạm còn chưa từng được anh chạm qua hay không, anh có biết rằng đây là loại cảm giác như thế nào không?”
Hoắc Hạc Hiên: "..”. Chỉ một câu, sắc mặt anh đã khá khó coi rồi.
Nhưng, làm sao người phụ nữ này có thể dừng lại? Cô ta lúc này, đang không có chỗ thoái lui!
“Đó là hoảng sợ, là sợ hãi, là cảm giác mỗi đêm trong giấc mơ đều mơ thấy anh không muốn em nữa, Hoắc Hạc Hiên, năm đó em thà trốn đi cũng không muốn để anh biết rằng người con gái ở dưới
cây hoa ngọc lan đã để lại cho anh bức thư vẻn vẹn mười năm chính là em, chính là sợ có một ngày như vậy, anh biết không?”
Cô ta lộ ra biểu tình vô cùng bị thương, nói đến chỗ kích động, cô ta còn mở túi lấy ra một thứ.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt của Hoắc Hạc Hiên nheo lại.
Đó không phải là vật quý giá, chỉ là một cây bút máy kiểu cũ, tuy nhiên chiếc khăn tay ép dưới cây bút này cũng không có gì đặc biệt, là thứ hơn mười năm trước, đều nhìn không ra màu vàng ban đầu của nó.
Nhưng Hoắc Hạc Hiên nhìn thoáng qua một đóa hoa mộc lan trắng ở góc trên của tấm khăn.
Phút chốc, các ngón tay hơi cong lại. “Em chưa bao giờ nghĩ tới việc trèo cao lên anh, cho nên năm đó cho dù có để lại cho anh một bức thư, nhưng cũng không bao giờ xuất hiện, là sau này anh không ngừng tìm kiếm em, anh nói rằng em đã sưởi ấm cho anh mười năm, anh nguyện ý trả lại cho em vô số cái mười năm, em nghe điều này mới theo anh về nhà họ Hoắc, Hạc Hiên, anh đã quên tất cả những lời này rồi sao?”
Cố Cẩn Mai tiếp tục nói chuyện đó, hơn nữa cô ta khóc đến lợi hại, một trận thở không ra hơi.
Hoắc Hạc Hiên lại siết chặt ngón tay!
Thực ra, anh thực sự là một người đàn ông có khả năng tự chủ tốt, hơn nữa anh cũng biết rất rõ ý đồ của người phụ nữ này, nhưng điều rất ngạc nhiên là lúc này, anh hi vọng xem màn biểu diễn vụng về của cô ta, lại có thể không có lên cơn nữa.
“Rốt cuộc cô muốn cái gì?”
“Hả?”
Trong nháy mắt, Cố Cẩn Mai đang khóc đến thảm thương, lại bị những lời lạnh lùng này cắt đứt, thậm chí còn quên cả khóc.
Cô ta muốn làm cái gì? Đương nhiên cô ta muốn lần nữa quay lại bên cạnh anh, càng
muốn quay lại dáng vẻ trước đây của bọn họ.
Cố Cần Mai vội vội vàng vàng, ngay cả nước mặt trên mặt mình đều không kịp lau: “Em không muốn cái gì, em chỉ muốn anh cho em một cơ hội nữa, để em đi vịnh nước Cạn, cố gắng bù đắp.”
“Không cần, Cổ Cẩn Mai, cô nghe cho rõ ràng, cô có thể khiến tôi đáp ứng bất kỳ chuyện gì của cô, nhưng tuyệt đối sẽ không để cô lại đụng đến con trai tôi?”.
Hoắc Hạc Hiên cự tuyệt không chút lưu tình.
Cố Cần Mai nghe vậy, khuôn mặt vừa thoáng hiện lên một tia hi vọng, lại đột nhiên xanh trắng, không có biện pháp, cô ta không còn biện pháp, cô ta chỉ có thể lùi lại đổi sang chuyện khác.
“Vậy em có thể đến công ty làm việc được không? Em không thể đi vịnh nước Cạn, nhưng Hạc Hiên, em muốn gặp anh, ngày nào cũng gặp, anh cho em đến làm việc trong công ty, tuỳ tiện sắp xếp một vị trí cho em là được rồi, có thể không?”
“Đến công ty?” Hoắc Hạc Hiên nhìn cô ta chằm chằm, lần này không nói gì.
Lúc Ôn Giai Kỳ nghe được Hoắc Minh Thành muốn cô đến làm việc ở tập đoàn Hoắc Thị đã là sáng hôm sau.
Đột nhiên vừa nghe xong, cô mơ màng trừng lớn đôi mắt: “Tại sao cháu muốn dì đi làm ở công ty của ba cháu? Dì có công việc, dì là một bác sĩ, có thể đến bệnh viện tìm việc làm”
Hoắc Minh Thành đã mang trên lưng một chiếc cặp sách nhỏ nghe thấy, liền ngẩng đầu lên nói: “Di đi làm, cháu sẽ đi nhà mẫu giáo”.
Hả?
Ôn Giai Kỳ lại sững sờ!
Không phải, tại sao thằng bé lại đi mẫu giáo? Muốn cô đi làm việc trong công ty của ba thằng bé sao? Cô còn cho rằng, qua đây vào sáng sớm, nhìn thấy thằng bé đã thu thập tốt chiếc cặp nhỏ của mình, là đã trở nên ngoan ngoãn.
Hoá ra, là có điều kiện.
Ôn