Đây là một kết quả bất ngờ mà không ai nghĩ tới!
Bao gồm cả hai cậu bé ra tay lên kế hoạch cho toàn bộ chuyện kia.
Sao lại như vậy?
Mọi thứ không phải vẫn diễn ra rất thuận lợi sao? Ba cũng không nói gì mà, tại sao mommy lại đi?
Hai đứa nhỏ căn bản không rõ vì sao sự tình lại biến thành như vậy, nhưng nếu bọn họ biết khi người lớn đối mặt với một chuyện, thường thường ngoại trừ nhìn bề ngoài còn có thể quan sát vẻ mặt biến hóa của đối phương, từ đó đọc ra suy nghĩ chân chính trong lòng đối phương.
Có lẽ sau này bọn trẻ sẽ hiểu.
“Mặc Hi, đi thôi.”
Ôn Giai Kỳ ôm con gái xong lại vươn tay về phía con trai.
Tất nhiên cô không thể để cậu bé ở lại đây.
Nhưng Hoắc Minh Thành bên kia còn đang ôm hai chân ba nghe được đột nhiên cậu bé quay đầu lại nhìn về phía mommy, hốc mắt nhỏ lại đỏ lên.
Mặc Hi: "..”
Khi trong phòng ngủ này chuẩn bị trình diễn một màn kịch bị thương mẹ con bị chia cắt thì Hoắc Hạc Hiên đứng ở cửa rốt cục mở miệng: “Ôn Giai Kỳ, cô cố ý phải không?”
Ôn Giai Kỳ Lập tức ngẩng đầu lên: “Anh nói cái gì?”
Ánh mắt Hoắc Hạc Hiên âm trầm, trên người càng quanh quẩn một cỗ áp suất không khí cực thấp: “Nói sai sao? Để cô đến đây khiến gà chó không yên, cô xem nơi này đều bị cô biến thành cái gì?”
Anh liếc nhìn phòng ngủ.
“Tôi.”
Ôn Giai Kỳ nhìn thấy vậy không nói được lời nào.
Bởi vì quả thật hiện tại trong phòng ngủ rất hỗn loạn, vừa rồi bọn nhỏ còn rất vui vẻ, nhưng giờ ngoại trừ Ninh Dương cô đang ôm trong ngực ra thì hai đứa nhỏ kia hốc mắt đều đỏ lên đáng thương nhìn cô.
Không phải, cô không muốn như vậy.
Ôn Giai Kỳ rốt cục có chút tức giận đang muốn mở miệng giải thích thêm một chút, nhưng người đàn ông này đã khom lưng ôm Hoắc Minh Thành đang ôm chân anh lên.
“Đi, cùng ba xuống ăn cơm, Mặc Hi, con cũng tới đây cùng ba đi xuống”
Anh lại vẫy tay với Mặc Hi.
Mặc Hi: "..”
Điều này thật là:
Sao ba và mommy lại có thể như vậy? Cậu bé là củ khoai lang sao? Sao lại bị tranh giành như vậy?
Mặc Hi bị hai bên cướp vô cùng khó xử.
Tuy nhiên, cậu bé là một đứa trẻ rất thông minh sau khi cân nhắc một chút cuối cùng ngoan ngoãn đi tới bên ba nói: “Ba, anh Hoắc Minh Thành đừng buồn, mommy sẽ không đi đâu, anh dẫn mommy và em gái đi, cẩn thận vết thương của mommy đó”
Sau khi cậu bé đi qua nghĩ đến cách trao đổi thông tin với anh trai mình.
Chỉ số thông minh Hoắc Minh Thành cũng rất cao, vừa nghe được lời này hiểu được, lúc này cậu bé lập tức từ trên người ba trượt xuống, chần chờ đi tới trước mặt mommy: "Mommy!"
2
Ánh mắt nhỏ tủi thân nhìn cô thật sự khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Ôn Giai Kỳ Lập tức ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ này: “Xin lỗi Minh Thành, mẹ không đi nữa, mẹ ở đây cùng con."
“Vâng, mommy!”
Cậu bé nghe được lập tức cực kỳ vui vẻ, mở ra một đôi cánh tay nhỏ ôm chặt mommy.
Ôn Giai Kỳ rốt cục đồng ý ở lại, nhưng thật ra ngoại trừ vì con trai giữ lại còn có một nguyên nhân nữa đó chính là vừa rồi cô nghe ra ý trong lời anh nói dường như cũng không muốn cô ở lại đây.
Hơn nữa không muốn cô mang đứa trẻ đi.
Ôn Giai Kỳ lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé của con trai mình.
Hoắc Hạc Hiên vẫn ở cửa không chút thay đổi nhìn cô.
Đợi đến khi hai mẹ con không có việc gì, khóe miệng anh lúc này mới xẹt qua một tia cười lạnh, sau đó nắm lấy tay đứa con trai nhỏ trong tay đi xuống.
Nhìn xem, thật ra ba cũng không nói muốn đuổi mommy
đi!
Vài phút sau cả gia đình xuống.
“Cuối cùng mọi người đã xuống, nhanh đến ăn cơm đi, trời lạnh, các món ăn cũng rất nhanh nguội”
Chị Vương đã sớm chờ đợi ở dưới lầu, nhìn thấy người một nhà bọn họ hiếm khi đông đủ như vậy lập tức vui mừng chào hỏi.
Hoắc Hạc Hiên khẽ gật đầu mang theo con trai nhỏ tới.
“Ba, ba thích ăn gì?”
Mặc Hi quá vui vẻ, sau khi đi theo ba tới bàn ăn lập tức trèo lên ghế trẻ em ngồi xuống, sau đó cười tủm tỉm hỏi ba.
Ánh mắt Hoắc Hạc Hiên thản nhiên nhìn cậu bé một cái: “Ba sao? Cái gì ba cũng ăn”
“Thật sao? Vậy hôm nay mommy gói bánh bao, ba cũng sẽ thích ăn chứ?” Mặc Hi lại đột nhiên đến một câu như vậy.
Thoáng chốc Hoắc Hạc Hiên bên này còn chưa lên tiếng, bàn tay của Ôn Giai Kỳ đang đeo khăn ăn cho con gái run lên, suýt chút nữa đem cổ nho nhỏ của Ninh Dương siết chặt!
“Mommy, mommy đang làm gì vậy? Đây là cổ của Ninh Dương, mommy phải cẩn thận đừng siết cổ con”
Không khí xấu hổ tràn ngập trong phòng ăn ước chừng mất mười mấy giây, từng phút từng giây trôi qua làm cho người ta hận không thể tìm một cái lỗ chui vào!
Chị Vương vẫn cố nhịn cười, nhìn thấy khoé mắt ông chủ cũng đang co giật một chút chị vội vàng đi vào phòng bếp bưng một đĩa bánh bao vừa nấu chín ra.
“Đúng vậy ông chủ, hôm nay bọn trẻ ầmĩmuốn ăn bánh bao, cô Ôn bất chấp vết thương trên người giúp tôi làm những việc này, ông chủ nếm thử đi. Hương vị thực sự rất ngon”
Chị Vương cố ý cầm một đôi đũa sạch sẽ, còn có một cái đĩa nhỏ phối hợp đặt trước mặt Hoắc Hạc Hiên.
Ôn Giai Kỳ nhìn thấy vậy ngón tay không tự chủ nắm chặt lại.