Nhưng bây giờ, vì những đả kích liên tiếp, cô đã mất đi sự tỉnh táo ban đầu, đến thời điểm quan trọng cô ấy chỉ biết la hét, chỉ biết lên cơn giống như bị bệnh thần kinh.
Căn bản là cùng với người mất trí không có gì khác nhau cả.
Cố Thanh Liên liếc cô một cái, đột nhiên bà ta thản nhiên nói: “Cô đưa cháu ra nước ngoài thư giãn nhé!”
“Cái gì? Ra nước ngoài?” Cố Cần Mai lập tức trợn to hai mắt: “Ra nước ngoài làm gì chứ? Chuyện này quan trọng sao ạ?”
Nhưng Cố Thanh Liên chỉ ngây người liếc nhìn cô ta, rồi đi thẳng vào xem vé máy bay.
“Cháu cần bình tĩnh lại, còn nữa, chúng ta cần tránh đầu sóng ngọn gió. Nếu ở lại đây vào lúc này mà để Hoắc Hạc Hiên phát hiện ra vụ bắt cóc này có liên quan đến chúng ta, thì cháu đừng mơ tưởng làm cái gì nữa”
J]
Cứ như vậy đứng phía sau cô của mình không nhúc nhích, Cố Cẩn Mai nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, cuối cùng cũng không làm ra tiếng động gì nữa.
Cố Thanh Liên thấy vậy, vừa đặt hai vé máy bay, bà ta nhẹ giọng nói: “Thuận tiện cháu có thể học tập thì học tập đi, năm đó anh ta thích cháu nhất đấy, đó không phải là do chồng thư mà cháu đã viết sao? Lúc này cháu nên trau dồi thêm cho bản thân đi. Trên đời này, phụ nữ có tri thức trong bụng còn được chào đón hơn bất kỳ loại phụ nữ nào khác.” Cổ Thanh Liên lại lần nữa nhắc nhở cô cháu gái.
Khi Cố Cần Mai nghe thấy, cô ta rốt cục cũng không nói gì.
Hai ngày sau, Ôn Giai Kỳ cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô không bị thương nặng lắm, nhưng lại mất máu quá nhiều, hơn nữa cơ thể lại không được khỏe mạnh, nên sau ca mổ, cô phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hai ngày rồi mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, nhìn trần nhà tuyết trắng trên đầu, đầu óc cô vốn đã ngủ say
quá lâu, không thể nhớ nổi chính mình đã xảy ra chuyện gì?
Không lâu sau, một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên bên tai: “Cháu tỉnh rồi? Cháu cảm thấy như thế nào rồi?”.
Ôn Giai Kỳ: "..”
Một lúc sau, mới quay đầu lại nhìn người này.
“Cậu?”.
“Còn có thể nhận ra người, vậy chắc là không sao rồi, cậu đi lấy cho cháu chén nước”
Đỗ Hoa Sênh thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô nhận ra mình, thở dài một hơi, ông ta lập tức đẩy xe lăn đi lấy nước cho Ôn Giai Kỳ.
Nhìn thấy điều này, Ôn Giai Kỳ vật lộn với suy nghĩ và cố gắng đứng dậy nhưng mà, khi cô vừa cử động một cái, lập tức ảnh hưởng đến miệng vết thương của cô.
“Đừng nhúc nhích, hiện tại cháu mới vừa tỉnh lại, nằm cho thoải mái đi đã.”
Cuối cùng Ôn Giai Kỳ chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống trở lại, đợi đến khi cậu lấy nước quay về, cô dựa người vào đầu giường uống một hớp, sau đó bắt đầu khàn giọng nói.
“Cậu, Mặc Hi đâu? Thằng bé không sao chứ?”
“Không sao đâu, thằng bé đã được Hoắc Hạc Hiên đưa đến Vịnh nước cạn rồi, cháu yên tâm đi” Đỗ Hoa Sênh an ủi cô một câu.
Nhưng nào biết, ông ta không nói lời này thì không sao, vừa nói xong, Ôn Giai Kỳ vừa mới tỉnh lại, đột nhiên bị một chậu nước lạnh dội xuống, từ đầu xuống dưới chân đều lạnh thấu xương.
“Vậy thì anh ta...Có biết thằng bé là con của anh ta không ạ?”
“Đây không phải là nói lời vô nghĩa sao? Hai đứa trẻ nhìn giống hệt nhau, trừ phi anh ta là kẻ ngốc, mới không biết thằng bé ấy không phải con mình” Đỗ Hoa Sênh tức giận nói.
Ôn Giai Kỳ sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Làm thế nào đây?
Bây giờ anh còn biết đến cả sự tồn tại của Ôn Mặc Hi, nhất định anh ta sẽ cướp đi thằng bé, Mặc Hi cũng là con trai của anh ta, làm sao có thể để thằng bé không trở về nhà họ Hoắc được bây giờ? Hai mắt Ôn Giai Kỳ liền đỏ lên.
Đỗ Hoa Sênh nhìn thấy, chỉ có thể thở dài một hơi: “Bây giờ cháu đừng nghĩ nhiều như vậy. Mọi chuyện đều chờ cho sức khỏe của cháu tốt lên rồi nói tiếp. Đứa nhỏ là do cháu nuôi nấng. Cho dù anh ta có muốn mang nó đi, thì đến lúc đó chúng ta sẽ kiện đến cùng”
Người cậu này của cô cũng biết rõ ràng rằng nếu gây gổ với Hoắc Hạc Hiên thì không khác gì lấy trứng chọi đá, tuy nhiên vẫn cùng cô nói, ghê gớm lắm thì cùng Hoắc Hạc Hiên lên tòa.
Đang nằm ở trên giường, Ôn Giai Kỳ nghe được những lời này, ngay lập tức nước mắt còn chảy càng nhiều hơn
Bởi vì sức khỏe của Đỗ Hoa Sênh không được tốt lắm, ngồi một lúc thì ông ta phải trở về, trong phòng chỉ còn lại một mình Ôn Giai Kỳ, một lát sau, cô cũng ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, bầu trời đã chuyển qua xế chiều rồi, cô không nhìn thời gian, nhưng mơ hồ như nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện ở bên tai.
"Anh ơi, mommy thực sự tỉnh lại rồi à?”
“Tỉnh rồi, ba đều đã nhận điện thoại rồi lúc này mới đưa bọn mình đến đây mà, em không cần lo lắng nha.”
Đó là một giọng nói rất quen thuộc của một đứa trẻ, anh lớn an ủi giọng nói của đứa nhỏ giống như người lớn. Trước đây, giọng điệu của cậu bé luôn đầy sự cưng chiều đối với giọng nói nhỏ bé hơn.
Đó có phải là Ôn Mặc Hi của cô không?
Còn có cả Ninh Dương nữa!
Ôn Giai Kỳ lập tức tỉnh lại, trợn to hai mắt, lập tức ngồi ở trên giường.
Quả nhiên, vừa mới đứng dậy, một cái bóng dáng nhỏ màu hồng bên ngoài liền vui vẻ nhào tới trong phòng bệnh: “Mommy, mẹ rốt cục cũng tỉnh rồi! Ninh Dương nhớ mẹ rất nhiều.”
Đứa nhỏ này nhìn thật giống như con én nhỏ, nhìn thấy Ôn Giai Kỳ ngồi dậy trên giường bệnh, lập tức bay tới.
Ôn Giai Kỳ mỉm cười và mở rộng vòng tay: “Đúng không vậy, mẹ cũng rất nhớ con."
Nói đoạn liền ôm chầm lấy cô con gái mỏng manh và mềm mại của mình.
Không lâu sau, hai cậu con trai giống hệt nhau xuất hiện ở cửa, sau khi nhìn thấy mẹ đã tỉnh dậy, cả hai bước nhanh về phía trước.
Tuy nhiên, Hoắc Minh Thành vẫn là đứa trẻ dè dặt hơn, tính tình cậu bé chậm chạp, không phải là loại người dễ xúc động, dù có nhìn thấy mẹ cũng chỉ giấu vui vẻ vào trong lòng, chậm rãi bước đến.
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !