Rốt cuộc Hoắc Minh Thành cũng không nói gì nữa.
Cậu bé biết rõ người phụ nữ Cố Cần Mai đó, cô ta thích diễn trò trước mặt cậu bé, làm trò trước mặt ba một vẻ, sau lưng lại là một vẻ khác. Nhưng cậu bé không muốn nhiều chuyện, vẫn luôn không nói với ba.
Đến mức tính khi nóng nảy kia của ba càng hiểu hơn rồi.
Cũng không phải là cậu bé chưa thấy thái độ mà ba đối với mẹ ở trên thuyền, thật sự rất tệ!
Thế là cuối cùng Hoắc Minh Thành cũng đồng ý, hai người lập tức trao đổi, cúp điện thoại xong, cậu bé dựa theo lời Mặc Hi nói, sau khi lừa em gái đi xuống dưới mua đồ ăn ngon, cậu bé rời khỏi phòng thuế, sau đó gọi một chiếc xe đi Vịnh nước Cạn.
Mấy phút sau, Vịnh nước Cạn số một bên trong Hoàng Đình, Hoắc Minh Thành lặng lẽ lẻn vào gian phòng của mình, hai thai song sinh từ lúc sinh ra tới nay chưa từng gặp cuối cùng thật sự gặp nhau rồi.
“Thì ra chúng ta thật sự lớn lên rất giống nhau!” Đây là sau khi Mặc Hi thấy được đối phương, thốt ra một tiếng cảm thán.
Hoắc Minh Thành cũng cảm thấy như vậy, chỉ là cậu bé còn chưa kịp nói gì, anh em bẩm sinh nhiệt tình, này đã kéo cánh tay nhỏ nhắn này ra, cho cậu bé một cái ôm to.
Hoắc Minh Thành: "."
Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, cứ như vậy trong tích tắc cậu bé cảm nhận được trong lồng ngực nhỏ đã sinh ra thứ gì đó ấm áp.
“Được rồi tôi phải đi, chắc hẳn là mẹ đã về nhà rồi, tôi phải nhanh chóng về đây” Ôm một lúc, Mặc Hi lo lắng hai đứa bé đều ở đây bị người khác phát hiện, vì vậy định rời đi.
Hoắc Minh Thành nghe vậy, cảm xúc lập tức có chút buồn: “Vậy... khi nào chúng ta mới có thể gặp mặt? Còn nữa... mẹ còn có thể sang bên này không?”
Cậu bé nghe xong chuyện Mặc Hi nói hôm nay nghiêm trọng như thế, cậu bé lo lắng sau này mẹ sẽ không đến nữa.
Nhưng Mặc Hi lại vỗ vai cậu bé: “Sẽ không đâu, mẹ vô cùng yêu cậu, mẹ sẽ không bỏ mặc không quan tâm cậu đầu, chắc chắn vẫn có thể tới thăm cậu, cậu chỉ cần nhớ kỹ khi mẹ đến, không được để cho người ba thối tha kia bắt nạt mẹ là được rồi, biết chưa?”
Hoắc Minh Thành lập tức gật đầu: “Tôi sẽ không để vậy đâu!”
Thế là hai anh em tách nhau đi.
Vừa tách ra, Hoắc Hạc Hiện từ dưới lầu đi lên, sau khi người phụ nữ Ôn Giai Kỳ chết tiệt kia vừa đi, con trai cũng nổi giận to với anh, lần đầu tiên cô chỉ vào anh nói chán ghét anh, không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa!
Sau đó anh liền chạy lên lầu trốn tránh.
Hoắc Hạc Hiên nhíu chặt cặp lông mày, sau khi lên lầu, do dự một lúc, lúc này mới ở bên ngoài gõ cửa một cái: “Hoắc Minh Thành, là ba, mở cửa đi, ba vào trong nói chuyện với con”
Hoắc Minh Thành trong phòng nghe được, lập tức ôm gối chạy vào giường nằm ngủ.
Cậu bé không muốn để ý đến ba, không muốn một chút nào, nếu như lời Mặc Hi nói là thật, vậy ba thật sự quá quá đáng rồi, làm sao ba có thể vì người phụ nữ kia bắt nạt mẹ như thế?
Hoắc Minh Thành tự vùi cái đầu nhỏ của mình vào trong gối.
“Hoắc Minh Thành?” “Con đã ngủ rồi!”
Giọng nói bực mình gắt gỏng của Hoắc Minh Thành từ trong phòng vọng ra, Hoắc Hạc Hiện ở bên ngoài. nghe thấy mà đuôi mắt giật giật.
Thằng ranh con này, lá gan trở nên to như vậy từ lúc nào rồi? Lại dám không để ý ba!
Hoắc Hạc Hiên cuối cùng cũng nổi giận đùng đùng, không có tiếp tục yêu cầu sự đồng ý của con trai nữa, anh trực tiếp dùng dấu vân tay của mình mở khóa cửa ra.
“Hoắc Minh Thành?”
“Ba, có phải ba vẫn luôn thích làm như vậy không? Không hỏi ý kiến của người khác, ba muốn thế nào là thế đấy? Ba có biết ba như vậy khiến cho người khác vô cùng chán ghét không?”.
Không ai ngờ được Hoắc Hạc Hiên vừa mở cửa ra, giọng nói của đứa trẻ đầy tức giận bên trong liền gào lên, dữ dội đến mức trước đây hoàn toàn là chưa từng có.
Hoắc Hạc Hiện giật mình một lúc.
Không nghĩ tới đứa trẻ này còn có thể nổi giận với mình lớn như vậy.
"Xin lỗi, là lỗi của ba, ba chỉ là có chút lo lắng cho con mới tự tiện vào, Hoắc Minh Thành, ba cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện tử tế, về chuyện dì Cố”
Dì Cố?
Hoắc Minh Thành nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm căm phẫn: “Ba còn muốn nói điều gì?”
Hoắc Hạc Hiên nhìn một chút: “Ba biết hôm nay con rất có ý kiến với ba, con cho rằng ba đối với con... Dì bác sĩ kia không công bằng, nhưng ba cần nói cho con biết gì ấy là người xa lạ, mà dì Cố của con lại là người sau này phải sống cùng chúng ta, vì vậy chắc chắn ba phải đứng ở bên của cô ấy, con hiểu không?”
“Tại sao?”.
“Bởi vì dì Cổ là người phụ nữ ba yêu, cũng là người bạn đời sau này của ba” Hoắc Hạc Hiên thản nhiên trả lời câu hỏi này của con trai, tùy ý giống như bất kỳ mối làm ăn anh ở công ty đàm phán.
Cuối cùng Hoắc Minh Thành không nói gì nữa.
Cậu bé không phải Mặc Hi, chưa bao giờ ở bên cạnh mẹ, không có cách nào cảm nhận được sự tổn thương mà ba mang tới cho mẹ khi nói những lời này.
Mà người phụ nữ Cố Cẩn Mai này, năm năm này cô ta vẫn luôn chờ đợi bên cạnh ba, thật ra ba đã ngầm thừa nhận tình trạng này rồi.
“Ba, ba phải suy nghĩ kĩ, nếu như chắc chắn ba muốn kết hôn với dì Cố, vậy dì bác sĩ sẽ không thuộc về ba nữa, sau này di ấy sẽ không có bất kì liên quan gì tới ba.”
Hoắc Minh Thành rốt cuộc chỉ có thể nói một câu này. “Con nói cái gì?” Mắt Hoắc Hạc Hiên lập tức híp lại, trong nháy mắt hoài nghi có phải là bản thân nghe nhầm không?
Dì bác sĩ?
Tại sao đang yên đang lành cậu bé lại nhắc đến người phụ nữ kia? Còn có, cái gì gọi là không thuộc về anh? Cô sinh ra là người của nhà họ Hoắc, chết đi là ma của nhà họ Hoắc, cô dám không thuộc về anh?
Hoắc Hạc Hiên không có lý do, ngay cả bản thân anh cũng không biết, vậy mà lại sinh ra một chút tức giận!