“Tại sao hai cháu lại ở đây? Mới sáng ra, mẹ của hai đứa đâu?”
Ngay sau khi nhìn thấy hai cậu nhóc, Lâm Tử Khang lập tức xuống xe và hỏi rốt cuộc có chuyện gì?”
Chuyện này quả thực làm người khác có chút lo lắng, trời lạnh thế này mà hai đứa còn mới sáng sớm đã lang thang trên phố, ai mà yên tâm được chứ.
Mặc Hi nhanh chóng giải thích: “Chú Lâm, mẹ cháu còn đang ngủ. Tối hôm qua mẹ cháu mệt quá”.
Lâm Tử Khang: "..”
Mệt mỏi?
Chuyện quái gì đây? Chẳng lẽ vì vậy mà tối hôm qua tổng giám đốc mới về muộn, thực sự đúng như phỏng đoán của mình?
Lâm Tử Khang nghĩ đến những lời mấy tên vệ sĩ nói với mình sáng nay, rằng tối hôm qua tổng giám đốc đã ở trên lầu rất lâu, anh ta đột nhiên đỏ mặt.
“Vậy thì... Hai đứa xuống đây làm gì? Đi mua đồ ăn sáng à?”
“Vâng ạ, cháu mua về cho mẹ và em gái”
Mắt Biếc sáng như trăng non của Mặc Hi chớp chớp, thành thật trả lời chú Lâm.
Lâm Tử Khang thấy vậy nên cho xe đậu sang một bên.
“Vậy thì bây giờ chú Lâm sẽ đưa hai đứa lên trên nhà. Ba bọn cháu vừa gọi cho chú và bảo cháu đưa mấy đứa đến nhà trẻ. Hai đứa mau lên đó nói với mẹ một tiếng” .
Lâm Tử Khang liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, muốn nhanh chóng đưa hai cậu bé này đi.
Tuy nhiên, Mặc Hi vừa nghe thấy chú đến để đón mình đến trường mẫu giáo là cậu bé liền không muốn đi.
“Không được ạ, mẹ của cháu vẫn chưa dậy, chúng cháu cũng chưa nói với mẹ, em gái không đi thì tụi cháu sẽ không đi, phải không, Minh Thành!”
Cậu bé nhìn sang anh mình đang đứng bên cạnh.
Hoắc Minh Thành cũng không chút do dự gật đầu: “Ừ”
Lâm Tử Khang: "..”
Anh ta không có tiếng nói trong chuyện này. Cũng không hiểu tại sao hai cậu bé lại tức giận với mình như vậy?
Ngây người ra mất một lúc đã thấy hai cậu nhóc nắm tay nhau, xách túi đồ ăn sáng quay đầu chạy thật nhanh.
“Này! Hai cháu đợi chú một chút, đừng chạy, có việc gì đều có thể thương lượng mà”
Lâm Tử Khang lo lắng đạp chân ga.
Lúc Hoắc Hạc Hiên nghe được tin tức là vừa tới công ty.
Cả đêm qua dường như anh ta cũng không được ngủ, từ căn nhà cho thuê đổ nát đó trở về cũng đã gần sáng, nên anh mới chỉ chợp mắt được một lát đã phải thức dậy đi làm.
Lúc nghe tin không đón được hai đứa con, anh ta đang ngồi trước bàn làm việc, đầu đã đau sẵn bây giờ còn khó chịu hơn.
“Hai đứa tại sao lại không chịu quay về chứ?”
“Hai cậu nói là phải về cùng với em gái mới chịu”
Lâm Tử Khang nói qua điện thoại bằng giọng dè dặt.
Hoắc Hạc Hiên nghe vậy, đầu anh ta càng đau hơn: “Chúng nó dám cãi lời tôi sao? Còn dám ra điều kiện với ba nó? Chuyện ngày hôm qua đúng là do tôi dạy dỗ chúng nó chưa đến nơi đến chốn!”
Lâm Tử Khang: "..”
Nghe thấy giọng nói tức giận trên điện thoại, anh ta nhất thời không biết nên nói gì?
Thật sự người bị kẹp ở giữa như anh ta không biết phải làm thế nào.
Đang đứng chôn chân tại chỗ khoanh tay bất lực, lúc này bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo chạm vào anh ta: “Chú đưa điện thoại cho cháu được không ạ?”
“Hả? Đưa cho... Cháu?”.
Lâm Tử Khang ngơ ngác nhìn cậu bé Hoắc Minh Thành đi tới, do dự hồi lâu.
Kết quả là thấy anh ta quá lề mề nên Minh Thành liền kiễng chân lên giật lấy điện thoại từ trong tay Lâm Tử Khang.
“Ba, con là Minh Thành!”
“Sao thế?”
Hoắc Hạc Hiên đã quen với việc đột nhiên nghe thấy giọng nói của con trai trong điện thoại.
“Con muốn nói là hiện tại ba làm như vậy không giống một người đàn ông”
Phải mất ít nhất năm giây, Hoắc Hạc Hiên mới nghe rõ được, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Không giống một người đàn ông?”
Hoắc Minh Thành vẫn thờ ơ: “Đúng vậy, hôm qua tụi con đã muốn đi rồi”
“Sau đó?”.
“Là mẹ bảo chúng con về
“Chúng con định sẽ đi nước ngoài, mẹ nói không nên làm cho ba đau lòng nên đã đưa chúng con trở về, nhưng ba... Ba lúc nào cũng như thế này, ba thật không đúng với mẹ!”
Thằng bé này nói như ông cụ non!
Có thể do cậu bé hiếm khi được nói nhiều như vậy nên lúc này những câu nói dài từ khuôn miệng nhỏ nhắn của cậu bé thốt ra như thể cứ bật từng chữ, từng chữ một.
Không trôi chảy, lưu loát chút nào.
Tuy nhiên, cậu bé vẫn rất cố gắng để thể hiện ý mình muốn nói.
Hoắc Hạc Hiên nghe những lời con trai nói xong khá sửng sốt.
Trong miệng anh ta đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn mắng mỏ thằng nhóc này nhưng lại đột nhiên không nói ra được.
Hôm qua các con muốn đi, là người phụ nữ đó đưa chúng về?
Làm sao có thể như thế được?
Chẳng phải cô không dám rời đi vì sợ anh, vậy mà cuối cùng lại chọn cách đưa bọn trẻ về sao?
Cầm điện thoại trong tay, anh ta không tin vào những gì mình nghe thấy.
Nhất là khi nghe thằng bé nói rằng mục đích người phụ nữ đó đưa chúng về là vì không muốn thấy anh buồn, anh càng cảm thấy không thể nào có chuyện đó.
“Không phải là con đang nói dối ba chứ? Vì muốn cho em gái cùng đi học mẫu giáo với hai đứa?”
“Ba kiểm tra camera giám sát ở sân bay mà xem!”
Cậu bé thẳng thắn nói.
Sau đó cậu bé cúp máy.
Khi Lâm Tử Khang tận mắt chứng kiến tất cả những chuyện này, đầu anh ta túa đầy mồ hôi lạnh, chỉ có thể bái phục cậu chủ nhỏ.
Tuy nhiên, mặt khác, anh ta nghĩ cũng không có gì sai, đối với loại người như ba thằng bé, phải để cho con trai anh ta ra tay mới được, dù sao chỉ có thằng bé mới biết được tử huyệt của anh ta.
Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau khi cúp máy, anh ấy đã nhận được tin nhắn của Hoắc Hạc Hiên.
“Đưa cả con bé đi đi!”