Trước khi vào lớp, một giáo viên đã bước tới gần, khi cô nhìn thấy tên nhóc này, khuôn mặt lập tức lạnh lẽo, rất không khách sáo mà đứng lên dạy dỗ.
Hoắc Minh Thành nghe vậy, lập tức cười tủm tỉm nhìn về phía cô giáo: “Được rồi cô giáo, vừa rồi em đi vệ sinh quên mất phòng học của chúng ta ở đâu rồi, cô có thể nói cho em biết được không?” Giáo viên sửng sốt.
Cái đứa Hoắc Minh Thành này tại sao đột nhiên lại nói nhiều như vậy?
Còn nữa, cậu bé còn đang cười với cô, trước đây cậu bé chưa bao giờ cười, lúc còn nhỏ, suốt ngày mang trên mình vẻ mặt lạnh lùng.
Cô giáo sững sờ, còn chưa kịp có phản ứng lại, ngón tay cô đã có tác động lại rồi, thành thật chỉ về phía phòng học bên kia của lớp các cô.
Vì vậy, tên nhóc này liền mỉm cười và vẫy bàn tay nhỏ bé của mình với cô một lần nữa, sau đó di chuyển đôi chân của mình và đi qua.
Vài phút sau, giữa hai lớp.
Cậu bé bước vào, nhìn thấy ở trong lớp trống không không có ai, vì vậy đôi mắt lưỡi liềm vốn đã nguội lạnh của cậu bé liền quét nhanh qua đó, ánh mắt cậu bé rơi vào chiếc bàn nhỏ với những cuốn sách giáo khoa nằm rải rác trên sàn nhà.
“Hoắc Minh Thành?”.
Ngay lập tức cậu bé lao vào, chạy nhanh đến chiếc bàn nhỏ kia.
Quả nhiên đó là bàn của Hoắc Minh Thành, khi cầm sách giáo khoa lên trên đó đều ghi tên là Hoắc Minh Thành, hơn nữa cậu bé còn nhìn thấy một cánh tay nhỏ nhắn rất quen thuộc của đồ chơi mô hình đã bị gỡ tung trên mặt đất.
Lũ khốn nạn này dám bắt nạt anh trai cậu bé!
Hoắc Minh Thành...), không đúng, nên gọi là Mặc Hi, cậu bé tức giận liếc nhìn một vòng ra phía sau phòng học, sau đó mới giơ bàn tay nhỏ nhắn bấm đồng hồ điện thoại đang đeo.
Vài giây sau, phía trong căn phòng hỗn tạp đang bị khóa, có tiếng chuông đồng hồ điện thoại vang lên.
“Hoắc Minh Thành " cậu bé thấy vậy liền chạy tới, thấy cửa vẫn khóa, cậu bé tức giận rút ổ khóa, ném đi rồi đá tung cánh cửa.
“Hoắc Minh Thành, anh không sao chứ? Em đến rồi đây?”
".." Hoắc Minh Thành đang tự cuộn mình lại co quắp ngồi ở bên trong, tính cách trẻ con thu mình nói chung là cực kỳ sợ hãi, cho nên sau khi bị nhốt vào bên trong, cậu bé gần như thu mình vào trong góc đó, ôm chặt lấy đầu gối không hề nhúc nhích.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy. “Hoắc Minh Thành? Anh đừng sợ, em ở đây, em đến cứu anh đây”
Mặc Hi thấy vậy trong lòng càng cảm thấy khó chịu, ngồi xổm xuống trước mặt người anh em song sinh của mình, chịu đựng cơn tức trong ngực, trước tiên vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ bờ vai anh trai an ủi.
Hoắc Minh Thành dừng một chút, rốt cục, cậu bé cũng chậm rãi tỉnh lại.
“Mặc Hi, cuối cùng em cũng đến rồi.”
Cậu bé nghẹn ngào, bật dậy lao lên người Mặc Hi rồi ôm chặt lấy cậu bé, với sức lực đó, Mặc Hi dường như bị bóp nghẹt đến mức tắt thở.
Hóa ra khi Hoắc Minh Thành bị nhốt ở đây, Mặc Hi đã đến nơi này để làm theo sự chỉ dẫn của mẹ.
Sau đó, cậu bé nhìn thấy đây là nhà trẻ, đoán được hôm nay mẹ đưa Hoắc Minh Thành đến nhà trẻ nên cầm đồng hồ điện thoại gọi cho anh mình, muốn hỏi thăm tình hình hiện tại.
Nhưng cậu bé không ngờ rằng điều này lại xảy ra với anh mình.
Anh trai của Ôn Mặc Hi mà chúng cũng dám bắt nạt thành như thế này sao? Chúng nó nhất định là chán. sống rồi!
Mặc Hi cảm nhận được sự run rẩy và sợ hãi của anh trai khi đang ôm lấy mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng tràn đầy lửa giận.
“Đi, dẫn em đi tìm chúng nó, em báo thù cho anh?” “Hả?”
Trong cuộc gặp gỡ này Hoắc Minh Thành đã dịu đi nhiều rồi, đột nhiên nghe thấy lời nói, liền buông lỏng tay ra, một đôi mắt còn chứa nỗi khiếp sợ vẫn chưa tiêu tan nhìn chằm chằm em trai mình.
Trả thù?
Nhưng mà, ngay từ khi còn bé chỉ thấy không được để người nhà mình là Mặc Hi biết được mình bị bắt nạt, cậu bé cũng không định giải thích cho em trai mình. Nhìn thấy anh trai mình vẫn còn do dự, thì cậu bé liền lấy ra một chiếc khẩu trang nhỏ từ trên người và đeo nó vào anh trai, lôi kéo anh trai đi ra ngoài.
Dưới gốc hoa đằng sau nhà trẻ.
Bọn thằng bé mập lùn vừa mới cướp được đồ chơi biến hình của Hoắc Minh Thành, chắc chắn sẽ cầm nó ở đây chơi đùa.
Bọn chúng đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng đồ chơi biến hình này khác với những gì bọn chúng đã chơi trước đó, cái này nhìn giống y như thật, so với trong phim hoạt hình thì giống nhau như đúc.
Tại sao thằng nhóc thối tha ấy lại có được món đồ chơi xịn như thế này chứ? Thằng nhóc béo lùn càng cảm thấy vui vẻ hơn, thằng bé chuẩn bị sẽ chiếm lấy nó làm của riêng mình.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói trẻ con tràn đầy khí lạnh ném xuống trên đầu thằng bé: “Mang món đồ chơi đó lại đây?” .
Thằng bé mập lùn lập tức ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra một đứa trẻ đã đứng trên gốc hoa sau lưng mình, lúc này đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào món đồ chơi biến hình trong tay mình!
“Hoắc Minh Thành? Mày vậy mà cũng thoát ra được rồi? Ai dám thả mày ra ngoài? Ai cho mày dũng khí đi ra ngoài vậy??”
Thằng bé mập lùn ngay lập tức đã nhận ra cậu bé, ngay tức khắc, cậu bé đó không những sợ hãi, ngược lại còn lập tức hét lên và chạy đến, rất có thể phen này sẽ bắt đầu trận chiến đòi đánh chết Ôn Mặc Hi.
Đánh chết cậu bé?
Ôn Mặc Hi cười lạnh, cũng lười nói nhảm với thằng bé đó, trực tiếp nhảy từ phía trên xuống cậu bé liền bổ nhào tới trước mặt thằng bé kia, dùng tay nhỏ bé nắm lấy, trong nháy mắt, thằng bé mập lùn này còn không có phản ứng lại kịp với những chuyện đang xảy ra, những món đồ chơi biến hình trong tay thằng bé đã biến mất.
Thằng bé mập lùn sợ đến ngây người!