“Minh Thành, chơi có vui không?”
“Vâng.”
Hoắc Minh Thành đang ngồi trên một chiếc thuyền gỗ, chiếc thuyền gỗ này là thuyền con, không có động cơ tự động, phải dựa vào sức đạp của hai mẹ con và việc khua hai mái chèo, thế là Ôn gia Kỳ chèo thuyền, còn thằng bé này thì cứ không ngừng dùng tay nhỏ để khua khua, trông rất vui vẻ.
Nhìn khuôn mặt bé nhỏ của thằng bé đỏ bừng lên, trên trán toàn là mồ hôi nhưng đôi mắt xinh đẹp kia thì lại sáng rỡ lên, khác hoàn toàn với sự u ám lúc trước.
Ôn Giai Kỳ cười, dùng sức tiếp tục chèo thuyền nhỏ, đang chuẩn bị tiếp tục chơi với cậu bé thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.
“Alo?”
“Bà chủ, bà nội, bà cố nội của tôi ơi, hôm nay cô làm cái gì thế hả, sao lại đem cậu chủ nhỏ ra ngoài thế? Ông trời ơi, tôi thật sự... Cô mau mau về nhà đi, nếu không thì cô thật sự xong đời luôn đó!”.
Không ngờ là vừa nghe điện thoại thì giọng Lâm Tử Khang đã vang lên.
Sắc mặt Ôn Giai Kỳ lập tức thay đổi: “Sao vậy? Anh ta biết rồi? Không phải... Tôi không bắt cóc Minh Thành mà, chỉ là Minh Thành không muốn gặp ông nội mà thôi, nên tôi mới theo thằng bé ra ngoài”
Đến lúc này Ôn Giai Kỳ còn chưa phản ứng lại được.
Lâm Tử Khang không nói gì cả, chỉ hi vọng bà nội trẻ này mau mau dắt con trai về, bảo cô nếu cô không về thì sau này đừng mơ gặp được con mình nữa.
Ôn Giai Kỳ nghe xong mới bất đắc dĩ dẫn con trai lên bờ.
“Minh Thành, hôm nay chúng ta chơi đến đây thôi nhé? Cháu vừa bị bệnh, không thể để mình bị mệt được, chúng ta đi tìm bố cháu trước được không?”
“Bố?”.
Hoắc Minh Thành là một đứa bé vô cùng thông minh, nghe thấy mẹ mình nói như thế thì lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Thế nhưng lúc này Ôn Giai Kỳ không thể nói với cậu bé những chuyện kia được, sau khi dỗ dành xong thì ôm cậu bé đi, không bao lâu sau hai mẹ con đã rời khỏi sân chơi, đi tới tòa nhà của tập đoàn Hoắc Thị.
Hai mươi phút sau, ở tòa nhà tập đoàn Hoắc Thị trong trung tâm thành phố.
Ôn Giai Kỳ dẫn Hoắc Minh Thành tới trước tòa nhà chọc trời của tập đoàn Hoắc Thị, lúc đầu cô nhận được cú điện thoại kia thì không muốn đi vào chút nào, xem giọng điệu của Lâm Tử Khang thì nếu cô lên đó, chắc chắn tên đàn ông chó má kia sẽ gây sự với cô.
Nhưng mà...
“Dì ơi?”
“Ấy ấy, đây, dì sẽ mang cháu lên luôn đây.”
Ôn Giai Kỳ lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua đứa trẻ còn có vẻ bệnh tật đang ngồi trong xe, bế cậu bé xuống.
“A? Đây không phải là thái tử nhỏ sao? Hôm nay lại rảnh rỗi tới đây cơ à?”
Có lẽ là vì Hoắc Minh Thành thường xuyên được Hoắc Hạc Hiên đưa tới đây cho nên người trong công ty đều biết cậu bé. Ôn Giai Kỳ vừa bế cậu bé đi vào trong, nhân viên lễ tân đã lập tức niềm nở chào hỏi cậu.
Hoắc Minh Thành không thích nói chuyện, chỉ hờ hững lườm cô ta một cái.
Ôn Giai Kỳ thấy thế, vội đáp thay: “Đúng vậy, ba thằng bé bảo tôi đưa nó tới, anh ta ở trên lầu
sao?”
“Có chứ có chứ, xế chiều hôm nay tổng giám đốc đều không ra ngoài, à? Trước kia chưa từng thấy có bao giờ, cô là bảo mẫu mới của thái tử nhỏ sao? Trẻ quá”.
Không ngờ là, nhân viên lễ tân này mới quan sát Ôn Giai Kỳ một lát đã hỏi ra vấn đề như thế.
Ôn Giai Kỳ lập tức cứng đờ.
Bảo mẫu?
Không phải sao? Đứa bé này, bây giờ cô có nhận cũng không dám nhận, mà trong tòa nhà này cũng sẽ không có ai biết cô từng là bà chủ của bọn họ, cũng là nữ chủ nhân của nơi này.
Bởi vì hôn lễ kia không được công khai với bên ngoài!
Ôn Giai Kỳ rũ mắt xuống, khóe miệng xẹt qua chút tự giễu, đang muốn thừa nhận thì đúng lúc này, bàn tay nhỏ bé đang nằm trong tay cô chợt dùng sức kéo cô hai cái.
“Đi!”
Ánh mắt của Hoắc Minh Thành vô cùng âm u lạnh lùng, tựa như đột nhiên có ai đó chọc phải vậy!
Ôn Giai Kỳ thấy thế, làm gì còn dám đứng ở đây, vội vàng bế đứa bé này đi tới thang máy, còn nhân viên lễ tân kia thì không bao lâu sau cũng nhận được thông báo cho nghỉ việc từ bộ phận nhân sự.
Lý do: Cậu chủ nhỏ không thích!
Cuối cùng Ôn Giai Kỳ cũng đưa Hoắc Minh Thành tới văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
“Khụ khụ... Minh Thành à, không thì cháu tự đi vào đi nhé? Dì không dám vào trong, nếu ba cháu ở trong đó, dì đi vào cũng không hay lắm, có được không?” .
Nhìn thấy cuối cùng cũng đã tới nơi này, Ôn Giai Kỳ càng ngày càng không muốn vào, cuối cùng vẫn đứng trước cửa đánh trống lui quân.
Hoắc Minh Thành nhìn cô một cái, đồng ý: “Vâng!”
Sau đó, cậu bé bèn buông tay cô ra, nhấc chân đi vào trong.
Ôn Giai Kỳ ngẩn người...
Không phải chứ?
Con trai ngoan thế ư? Thật sự đồng ý luôn? Không phải lúc trước thằng bé vẫn luôn dính lấy cô sao? Sao giờ lại thoải mái như thế?
Ôn Giai Kỳ cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng nếu con trai đã đồng ý thì cô cũng vui vẻ, lập tức rón rén chuẩn bị trở lại thang máy, nhanh chóng đi xuống.
“Ôn Giai Kỳ! Cô lăn vào đây cho tôi!”
Ai ngờ, một tiếng quát chói