Nếu như thật sự là có cái khe đất, Ôn Giai Kỳ nhất định sẽ chui xuống.
“Còn chuẩn bị trốn bao lâu nữa? Buổi chiều lúc cùng người ta đánh nhau, không phải là rất anh dũng sao?”
Mẹ nó!
Ôn Giai Kỳ dưới sự trào phúng vô cùng sỉ nhục của người đàn ông này, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra từ trong phòng vệ sinh.
“Tôi không đánh nhau có được không? Người phụ nữ đó ngay cả một đứa trẻ cũng không tha, lẽ nào để tôi trơ mắt nhìn cô ta đánh con trai của...con trai của anh hả?”
Cô che lấy mặt của mình, rất là uất ức oán trách.
Hoắc Hạc Thiên từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm cô, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng, anh lại nhìn đến trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, nhìn thấy mấy dấu tay rõ ràng.
Còn có, vậy mà ngay cả khoé miệng cũng có chút đỏ.
Đôi mắt híp híp lại, cuối cùng hoà dịu một chút.
Cô thật sự là heo, đánh nhau còn có thể đánh bị thương miệng mình!
“Đó là cố đáng đời, nó đánh gãy xương sống mũi của người ta, cô còn muốn đánh với người ta? Cô muốn làm gì? Lên trời sao?”
Mẹ nó!
Ôn Giai Kỳ nhất thời một đôi mắt sâu thẳm ngập nước trợn tròn: “Đại gia, anh cho rằng tôi muốn đánh sao? Tình hình lúc đó gấp như vậy, cô ta muốn đánh chết con trai anh đền mạng cho con trai cô ta, tôi có thể không lên sao? Mẹ nó tôi là phụ nữ...lại không phải là vệ sĩ...của anh.”
Ôn Giai Kỳ nói xong, khóe miệng bị thương lại một trận đau đớn, nhất thời lại bưng lấy miệng của mình hít không khí một hồi.
Hoắc Hạc Thiên: "..”
Không thể khống chế được giật giật khóe mắt hai lần, cuối cùng, anh vẫn là không nói gì nữa.
Mấy phút sau, khi hai người từ bên trong phòng trẻ em đi ra, Ôn Giai Kỳ sưng nửa bên mặt, tính toán lập tức thu thập túi xách trở về nhà.
Nhưng ai biết, cô mới vừa khoá cửa, người đàn ông đi ra trước mặt liền nói một câu: “Đi lên với tôi”
Hả?
Đi lên?
Ôn Giai Kỳ cho rằng bản thân đã nghe nhầm, nhưng cô liếc nhìn bốn phía, hình như ngoại trừ cô ra cũng không có ai khác, thế là cuối cùng sau khi nhìn thấy anh đi lên, vẫn là chần chừ đi lên theo.
Cùng đi lên theo, vốn dĩ cho rằng là sẽ có chuyện không tốt nào đang đợi mình, dù sao khi ở nhà trẻ, cô đã gây họa không ít.
Nhưng không ngờ đến, người này lại trực tiếp mang theo cô đi đến trong phòng ngủ tối qua cô vừa mới đến, sau đó, chính là ở trong phòng ngủ này, anh từ trong một dãy tủ lôi ra một hộp thuốc trong gia đình.
Ôn Giai Kỳ: "..”
“Tự mình tìm, xem có cái cái gì dùng được không” Hoắc Hạo Thiên thái độ rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đến nỗi anh làm những điều này, giống như là chó mèo trong nhà bị thương, anh cũng sẽ tiện tay ném hai viên thuốc vào trong miệng bọn nó.
Cũng phải, cô hiện tại không phải đang mang con trai của anh hay sao, ngay cả người hầu ở đây bị thương ở đâu, đều có thể đạt được tiền bồi thường nhất định, huống hồ ở đây chỉ là một chút thuốc thôi.
Ôn Giai Kỳ thoáng chốc bình ổn lại đáy lòng và nhịp tim vừa đột nhiên tăng nhanh mấy phần, bắt đầu cúi đầu bình tĩnh chọn thuốc trong hộp thuốc.
Thuốc trong hộp thuốc thực ra còn không ít, chẳng qua, phần lớn đều là thuốc trẻ em, nghĩ đến, đều là bởi vì chuẩn bị cho Hoắc Minh Thành,
Ánh mắt Ôn Giai Kỳ rủ xuống, tiếp tục chọn, cuối cùng vào lúc trước khi Hoắc Hạo Thiên trở về phòng ngủ, còn thật sự để cô tìm thấy một loại thuốc mỡ, vừa vặn chính là loại điều trị sưng tấy và tiêu ứ máu.
Đã chọn xong thuốc mỡ, tự nhiên là phải bôi lên rồi, thế là cô sau khi nhìn trái liếc phải, nhìn thấy phòng tắm của phòng ngủ này, liền trực tiếp cầm thuốc đi vào.
“Cạch!”
Đó là một cỗ hương bạc hà rất lạnh lẽo, giống như tối qua nhìn thấy ở bên trong tủ quần áo của phòng ngủ này, ở trong phòng tắm này cũng không nhìn thấy vật dụng của phụ nữ chút nào, nền lát gạch màu be, tường màu xám nhạt, trên bồn rửa mặt giản đơn đến đều giống như là khách sạn, cũng chỉ là để một ly súc miệng, còn có một bàn chải đánh răng, đều là tông màu lạnh.
Lẽ nào...người phụ nữ đó thật sự không sống ở đây?
Vậy sao có thể chứ? Bọn họ không phải là đã kết hôn rồi sao? Tại sao lại không sống cùng với nhau?
Trái tim của Ôn Giai Kỳ vừa mới bình phục không bao lâu, lại không thể khống chế được chấn động một lúc, lấy ra thuốc mỡ, cô nhìn vào kính chầm chậm xoa lên trên mặt mình, phát hiện vậy mà không còn đau như vậy nữa.
Chỉ là, miệng của cô...
“Ôi!”
Cô lại đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa ném bông gạc đi.
“Cô đang làm gì vậy?”
Vào lúc này, Hoắc Hạo Thiên từ trong phòng sách đã tìm thấy thứ đồ anh muốn tìm, đã đến đây, nhìn thấy cô ngồi xổm ở trong phòng vệ sinh bưng khoé miệng của mình không động, đi đến.
Ôn Giai Kỳ liền cúi mặt của mình càng sâu hơn, không để anh nhìn thấy.
Đùa gì chứ, cô sao lại sẽ để anh nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ như vậy của cô, chuyện anh trách mắng cô còn ít sao?
Nhưng không ngờ đến, người đàn ông này sau khi nhìn thấy cô không quan tâm anh, cho rằng là đã xảy ra chuyện gì rồi? Thể là dứt khoát duỗi tay từ trên mặt đất xách cổ áo sau của cô liền nhấc cố lên!
“Ôi... Hoắc Hạo Thiên, anh làm gì vậy?” Ôn Giai Kỳ muốn điên rồi, một bên bưng lấy miệng mình, một bên trợn tròn đôi mắt ngập nước, cô ngay cả lòng giết chết anh cũng đã có.
Hoắc Hạo Thiên đã nhìn thấy, nhất thời khoé mắt lại là giật giật hai cái.
Đại khái là anh không ngờ đến, người phụ nữ trước kia ở trước mặt anh đã quen giương nanh múa vuốt, lúc này cự nhiên sẽ bởi vì bị người đánh bị thương khoé miệng mà khóc đau, còn là một bộ dáng mắt ngập nước như vậy.