Ôn Giai Kỳ tức giận xông vào, xông tới người phụ nữ, không nói một lời liền đẩy mạnh cô ta ra, giật lấy đứa trẻ trên tay.
Hổ kình này thực sự giống hệt bức thư pháp vừa rồi.
Người phụ nữ kinh hãi, trong vài giây, thậm chí không phản ứng.
Lúc đó Hoắc Minh Thành, nhìn thấy mẹ cuối cùng cũng đến, cậu bé lập tức dùng đôi tay nhỏ. bé của mình ôm lấy cô, thân thể nhỏ bé của cậu bé đều dính vào người cô.
Ôn Giai Kỳ cũng ôm lấy cậu bé: “Minh Thành, con không sao chứ? Con cảm thấy thế nào? Cô ta có làm con bị thương không?”
Cô sốt sắng hỏi, vì sợ cậu bé bị người phụ nữ nọ làm bị thương, cúi đầu kiểm tra anh thật kỹ, đến quần áo cũng kiểm tra từng chút một.
Hoắc Minh Thành trầm mặc không nói.
Nghe xong, người phụ nữ trung niên nọ rốt cục cũng bừng tỉnh, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Ôn Giai Kỳ mắng lớn.
“Tôi làm tổn thương thằng bé à? Cô rốt cục giáo dục thằng bé như nào? Sao không hỏi thằng bé đã gây tổn thương cho những ai?”
“Thằng bé làm tổn thương ai? Một cậu nhóc như vậy có thể tổn thương ai?”.
Người phụ nữ nghe xong lại càng giật nảy mình: “Cô đi mà hỏi nó ấy, nó làm gãy sống mũi con trai tôi, còn dẫm vào tay trật khớp, bây giờ cô nói cho tôi biết đứa trẻ như thế này có thể hại được ai?”
Ôn Giai Kỳ sững sờ!
Minh Thành làm gãy sống mũi của con trai người phụ nữ kia? Thậm trí còn làm bạn bị trật khớp tay?
Cô ta đang nói đùa đấy ư.
Ôn Giai Kỳ cảm thấy điều này thật sự quá vô lý.
Tuy nhiên, không bao lâu, người phụ nữ đó đã đưa đứa con trai bị bầm tím của mình đến trước mặt Ôn Giai Kỳ.
Ôn Giai Kỳ: "..”
Chuyện này, thực sự là...
“Minh Thành, chuyện này...thật sự là con gây ra sao?” Ôn Giai Kỳ rốt cuộc cảm thấy có chút bực bội.
Thật ra cô cũng không tin, bởi vì Hoắc Minh Thành trông gầy gò như vậy, xem ra không thể đánh con người khác thành ra như vậy được.
Hơn nữa, với sự hiểu biết của cô về Hoắc Hạc Hiên, không thể dạy con trai mình đánh người được.
Tuy nhiên, điều khiến cô há hốc mồm là cậu nhóc chàng nhỏ bé này gật đầu trong vòng tay cô: “Ừm”.
Ôn Giai Kỳ như bị sét đánh!
“Thấy rồi chứ? Thằng bé tự mình thừa nhận, Bây giờ cô còn gì để ngụy biện?”
Người phụ nữ trung niên nhìn Hoắc Minh Thành tự thú, lập tức ép hỏi.
Ôn Giai Kỳ chỉ có thể dịu lại, nhìn đứa nhỏ, chủ động xin lỗi: “Thực lòng xin lỗi hai người, tôi hiện tại cũng chưa biết được chuyện này rốt cục như thế nào. Bằng không, chúng ta đưa cậu bé đến bệnh viện kiểm tra trước?”
“Đến bệnh viện? Cứ đến bệnh viện là xong à?”
“Không, ý tôi không phải vậy. Ý tôi là điều quan trọng chính là phải chữa trị cho đứa trẻ trước. Việc đánh nhau giữa các con là điều không thể tránh khỏi. Chúng ta hãy đợi đứa trẻ ổn định rồi hãy hỏi chuyện gì đã xảy ra?”
“Yên tâm! Nếu con tôi thật sự đã làm ra những chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích. Ngoài ra, tôi nhất định sẽ chịu chi phí chữa bệnh cho con trai cô nhất định sẽ không trốn tránh trách nhiệm”.
Ôn Giai Kỳ thành thật nói ra cách xử lý của bản thân.
Đây quả thực là biện pháp hợp lý nhất hiện tại, cô cũng sẽ không phụ lòng con mình, nếu như Hoắc Minh Thành thật sự có ý hại người khác, cô nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng bây giờ mấu chốt là phải chăm sóc đứa nhỏ.
Tuy nhiên, người phụ nữ trung niên này hoàn toàn không để ý đến.
“Ta tại sao