“Anh Minh Thành nhìn kìa, kia là anh Mặc Hi!!”
Vào thời khắc mấu chốt, những đứa trẻ phía sau nhìn thấy liền sợ hãi lớn tiếng kêu to, bao gồm cả Hoắc Minh Thành.
“Tổng giám đốc Hoắc, hiện tại anh cũng thấy rõ ràng rồi đó. Thằng nhóc này có phải là con trai của anh không? Anh không bằng lòng đem ba mươi lăm tỷ ra đổi lấy tính mạng của thằng nhóc này sao?”
Kẻ bắt cóc nhìn thấy tình cảnh như vậy liền tự tin cho rằng mình đã nắm được phần thắng, nụ cười trên miệng càng trở nên dữ tợn.
Hoắc Hạc Hiên trở nên thất thần.
Lúc này, điện thoại di động của Ôn Giai Kỳ trên nền đất bỗng rung lên, cô cố gắng lê lết tấm thân đầy thương tích của mình đến gần chỗ điện thoại, không chú ý tới phía sau có một tên côn đồ đang cầm một cái cờ lê hướng về phía cô.
Đồng tử Hoắc Hạc Hiên co rút dữ dội, anh không chút nghĩ ngợi liền ấn nút báo hiệu cho người mai phục ở bên kia bến tàu lập tức hành động.
Vì thế chỉ trong nháy mắt, kẻ đánh lén Ôn Giai Kỳ còn chưa kịp hành động đã nghe thấy một tiếng hét thất thanh, một cỗ chất lỏng ấm áp đỏ sẫm toàn bộ bắn tới trên mặt cô.
Ôn Giai Kỳ đầy ngơ ngác.
Thời gian chậm rãi trôi qua tựa như đã qua cả thế kỉ, Ôn Giai Kỳ vẫn chết lặng, ngây ra như phỗng, bàng hoàng ngồi tại chỗ, thần trí vẫn chưa định hình được những chuyện gì đang xảy ra trước mắt, bỗng có một đôi bàn tay nhỏ bé kéo lấy tay cô, cô lúc này mới có thể trấn tĩnh lại, cúi xuống nhìn đứa nhỏ.
“Mẹ, bố tới đây để cứu chúng ta”
Chưa kịp đáp lại, Ôn Giai Kỳ cuối cùng cũng không chống đỡ được đã ngất xỉu trước mặt con trai mình.
Cô đã quá mệt mỏi, từ tối hôm qua đến giờ cô bị nỗi hoảng sợ và lo lắng bủa vây hoàn toàn.
Cô không thể cầm cự được nữa, mặc dù lúc nãy giúp con cô đỡ nhát dao kia, tuy vết thương không trúng điểm chí mạng nhưng do mất máu quá nhiều đã khiến cô không còn sức để chống đỡ.
Cô nhanh chóng được người đưa đến bệnh viện.
Mặc Hi được vệ sĩ mang tới bên cạnh Hoắc Hạc Hiên, đến tận lúc này, Hoắc Hạc Hiên rốt cục nhìn thấy đứa con trai mà mình không hề biết sự tồn tại suốt năm năm qua.
Ôn Giai Kỳ, cô giỏi lắm!
“Mặc Hi, thật sự xin lỗi”
Thời điểm Hoắc Minh Thành nhìn thấy Mặc Hi, cậu bé nóng lòng bước tới, cúi đầu xin lỗi thừa nhận lỗi sai của mình.
Mặc Hi thấy vậy, rất nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu bé.
“Không sao, chúng ta chẳng phải là anh em sao? Nghĩ lại cũng thật may mắn, may mắn người mà bọn xấu bắt cóc là em, thân thể của anh yếu ớt như vậy, bị
bọn xấu bắt cóc lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
Không thể ngờ rằng một cậu bé nhỏ con sau khi trải qua một cơn nguy hiểm như vừa rồi lại có thể bình tĩnh nói ra một câu an ủi như vậy.
Thằng bé vừa dứt lời, vành mắt Hoắc Minh Thành lập tức trở nên đỏ ửng.
Ngay cả Hoắc Hạc Hiên cũng cúi xuống nhìn đứa con trai mới này một hồi
lâu.
Đột nhiên có thêm một đứa con trai, anh ta tất nhiên là vô cùng mừng rỡ.
Không ngờ lăm năm qua không chỉ anh ta nuôi dưỡng Hoắc Minh Thành rất tốt mà Ôn Giai Kỳ cũng nuôi dưỡng thằng bé Mặc Hi tốt không kém.
Thằng bé có khí chất và tính cách cao ngạo như vậy, e rằng những đứa trẻ bình thường dễ gì có đường sánh được với con trai của anh ta.
Nghĩ vậy, tâm tình của Hoắc Hạc Hiên càng trở nên cao hứng.
“Được rồi, chúng ta đi gặp ba nhé?”
Hoắc Minh Thành cũng cảm thấy ba mình đang rất vui vẻ, vì vậy sau khi hai
anh em nói chuyện xong liền lôi kéo Mạc Hi đến chỗ ba chào hỏi.
Nhưng điều kì lạ là cậu nhóc lúc nãy còn hồn nhiên, cười đùa với Minh Thành, đột nhiên nghe thấy phải đi tới trước mặt ba chào hỏi liền đật đật thu bàn tay nhỏ của mình về.
“Em sẽ đợi mẹ, Ninh Dương, đến đây, chúng ta sang bên đó đợi mẹ”
“Được, anh trai”
Hoắc Hạc Hiên “..”
Gì đây chứ?
Con trai anh đang ghét bỏ anh sao? Thằng bé không muốn cùng anh thừa nhận mối quan hệ?
Khuôn mặt tuấn tú của anh lại trầm xuống, Hoắc Minh Thành nhìn thấy còn tưởng rằng ba mình đang nổi cơn lôi đình nên nhanh chóng muốn chạy qua giải thích, nhưng anh chỉ sờ đầu thằng bé rồi vội vàng bước theo hai đứa trẻ đằng
trước kia.
Có một số việc chỉ có bố và con trai đối mặt trực tiếp với nhau mới có thể giải quyết.
Huống chi trong mấy năm qua, anh vẫn chưa làm tròn nhiệm vụ làm cha của
mình!
“Mặc Hi, con tên là Mặc Hi phải không?”
Hoắc Hạc Hiên đi tới, thấy hai đứa nhóc đã đến trước cửa phòng phẫu thuật liền đi tới gần bọn nhóc đứng trước mặt chúng, một người cao ngạo như anh nay lại chấp nhận cúi đầu, ngồi chồm hổm xuống nhìn hai đứa trẻ trước mặt.
Mặc Hi thấy vậy, lập tức quay mặt đi.
Trái ngược với Mặc Hi, trong đôi mắt non nớt của Ninh Dương đã có chút ửng đó.
Hoắc Hạc Hiên nhìn thấy hai đứa nhỏ như vậy, trong lòng càng thêm tự trách.
“Xin lỗi, mấy năm nay là ba có lỗi với con, là ba không biết sự tồn tại của con, vì vậy khi bọn bắt cóc gọi đến nói một đứa con trai đang nằm trong tay bọn chúng, nếu ba sớm biết thân phận của con, ba nhất định sẽ không quản ngại bằng mọi giá đến cứu con, ba thật sự không phải là cố ý!”
Hoắc Hạc Hiên kiên nhẫn ngồi xuống giải thích với đứa con lăm năm qua giờ mới biết mặt của mình, anh hiểu vì sao đứa con trai này của anh lại bỏ qua anh? Chưa sẵn sàng cùng anh thừa nhận mối quan hệ, vì thế anh phải tự mình trực tiếp bước tới giải thích mọi chuyện cho đứa nhỏ.
Đúng vậy, Hoắc Mặc Hi không muốn nói chuyện với ba mình.
Khi cậu bé bị bắt cóc, cậu bé thấy rõ ràng kẻ xấu đó đã gọi cho Hoắc Hạc
Hiên đến tận ba lần!
Nhưng mà, người mang danh “ba” này của cậu bé hết lần này tới lần khác khiến cho cậu bé thất vọng, không hề quan tâm đến sự an nguy của cậu bé, cuối cùng chỉ có mẹ của cậu bé cố gắng thông qua định vị mới có thể tìm được đến đây.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !