Con trai!
Đây chính là một đứa con trai khác của cô!
Ôn Giai Kỳ kích động muốn nói với cậu bé rằng cô chính là mẹ của cậu bé.
Nhưng lúc này tên đàn ông chó má lại ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé và đột nhiên nói: “Đây là một người không liên quan gì hết, thôi được rồi nếu như hôm nay con không muốn đi mẫu giáo thì hãy để chú Lâm đưa con đi chơi, đi ăn nhé!”
Hoắc Minh Thành nghe đến đồ ăn liền gật đầu đồng ý.
Vì vậy vài phút sau Ôn Giai Kỳ chỉ đành trơ mắt đứng nhìn con trai của mình được trợ lí của tên đàn ông chó má dẫn đi.
“Hoắc Hạc Hiên, tại sao anh lại nói tôi là người không liên quan gì? Rõ ràng tôi là mẹ của thằng bé mà!”
“Ồ, vậy sao? Nhưng tôi được biết mẹ của thằng bé đã chết rồi và mộ của cô ấy vẫn đang ở nghĩa trang kia kìa.”
Sau khi người đàn ông tiễn con trai của mình đi xong liền đứng dậy rót cho mình một ly rượu vang đỏ trên tủ rượu rồi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách một cách thoải mái.
Hoàn toàn không tôn trọng Ôn Giai Kỳ.
Ôn Giai Kỳ giận sôi máu nhưng cô không thể nào phản bác lại lời của anh được.
Đúng vậy, ở trước mặt của cậu bé thì cô đã chết rồi, bây giờ cô nên giải thích như thế nào để cậu bé gọi cô là mẹ đây? Cô sẽ nói rằng thật ra cô chưa chết và do năm đó cô bỏ rơi cậu bé sao?
Sắc mặt của Ôn Giai Kỳ tái mét đi, cô cắn chặt mối lại.
Hoắc Hạc Hiên nhìn thấy vậy liền nhếch mép nói: “Nhớ sao? Muốn tôi nói cho thằng bé biết em là mẹ của thằng bé không?”
Từng khớp ngón tay trắng nõn của cô như bị bẻ gãy.
“Hoắc Hạc Hiên, rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Nếu như anh đã không muốn để con trai nhận tôi thì anh còn đưa tôi đến đây làm gì hả? Để tôi khám bệnh cho anh à? Tôi nói rồi, cho dù tôi có chết tôi cũng không khám bệnh cho anh!”.
Ôn Giai Kỳ gần như đã nghiến răng nghiến lợi để nói ra những lời này.
Nghe vậy người đàn ông liền giễu cợt nói: “Em nghĩ nhiều rồi, với võ công mèo vờn chuột của em thì tôi đâu có ngu ngốc mà giao tính mạng của mình vào tay em”
Ôn Giai Kỳ: "..".
Cơn giận lên tới đỉnh điểm nhưng sau đó dần nguôi ngoai.
“Vậy rốt cuộc anh đưa tôi đến đây để làm gì?”
“Đưa em đến đây làm gì sao? Em không biết à? Ôn Giai Kỳ, năm năm qua từ khi em rời đi em có biết mình đã mắc bao nhiêu tội lỗi không? Em đã quên rằng những người vì em mà chết họ đã phải chịu đựng những gì rồi sao?”
Câu cuối cùng người đàn ông nói với giọng điệu vô cùng gay gắt.
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt nặng nề nhíu lại giống như một con quỷ có thể xé nát cô bất cứ lúc nào, gương mặt nhỏ bé của Ôn Giai Kỳ cũng trở nên trắng bệch, mọi người ở đó cũng không khỏi lùi về sau vào bước.
Sao cô có thể quên được?
Ông cụ nhà họ Hoắc và cả nhà của mợ cô.
Ông Hoắc thì không cần phải nói nhiều, hồi đó ông đối xử rất tốt với cô, ngay cả khi con trai ông không thích cô và không công nhận cuộc hôn nhân của họ.
Nhưng ông không nói gì với cô.
Sau đó là gia đình của mợ cô, năm đó sau khi nhà họ Ôn phá sản, ba cô phải vào tù còn mẹ cô thì bệnh nặng rồi qua đời, nhà họ Ôn vẫn luôn dựa vào nhà mợ cô và cô được mợ chăm sóc rất chu đáo.
Nhưng sau đó cô lại dùng việc giả chết để báo đáp mợ.
Nỗi đau khổ dần hiện lên trong mắt của Ôn Giai Kỳ.
“Những điều này đều là do anh gây ra!”
“Do tối gây ra sao? Ôn Giai Kỳ, em nghĩ rằng bản thân em thật sự trong sạch sao, năm đó nếu không phải em đồng ý cuộc hôn nhân này thì sao lại có kết quả như vậy được? Lên giường với tôi, kết hôn với người nhà họ Hoắc đều là là do em, không ai ép buộc em cả!”
Người này thật sự là một con quỷ!
Năm năm sau cô nghĩ rằng anh sẽ tử tế hơn khi nhìn thấy cô đã chết đi một lần vậy mà anh lại một lần nữa dùng dao đâm vào vết sẹo của cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng trở lại thì nỗi đau đó lại hằn lên cơ thể có một cách khó quên!
“Đúng vậy, không ai ép tôi cả, là do tôi ngu ngốc nên mới gả vào nhà họ Hoắc, gả cho tên cầm thú như anh, anh hài lòng không? Tôi đã đánh mất đi cuộc sống của bản thân để bây giờ thành bộ dạng người không ra người mà không ra ma, anh vui chứ? Anh cút đi.”
Ôn Giai Kỳ đã hoàn toàn phát điên, sau khi tiện tay nắm lấy một thứ gì bên cạnh đập vào người một cách độc ác, đôi mắt cô ầng ậc nước đều là màu đỏ như máu của hận thù!
Hoắc Hạc Hiên nhất thời bị giật mình!
Có lẽ anh cũng không ngờ rằng người phụ nữ này lại đột nhiên mất kiểm soát như thế này.
Cô bị điên sao?
Cô chỉ được mắng anh chứ anh không được nói lại có vài câu sao?
“Ôn Giai Kỳ, có phải em bị điên rồi không? Tôi nói cho em biết, em đừng có phát điện ở đây, cho dù em có thật sự trở nên điên cuồng thì tôi vẫn sẽ đưa em trở về, để cho bọn họ xem kỹ gương mặt này!”
Sau khi người đàn ông sắt đá này nói ra những câu lạnh nhạt như vậy thì anh nhấc chân lên và bước ra ngoài.
Ôn Giai Kỳ nhìn thấy vậy liền lập tức chạy đi.
Nhưng cô còn chưa đến cửa thì những người mặc đồ đen vừa bắt cô lại xuất hiện và lần này khi thấy cô định bỏ chạy họ đã rút súng chĩa thẳng vào đầu cô.
“Hoắc Hạc Hiên, anh là đồ để tiện, đồ cầm thú, anh mau quay lại đây cho tôi, thả tôi ra mau..”