Mục lục
Vợ yêu đem con bỏ trốn Em dám sao? (full) - Ôn Giai Kỳ - Hoắc Hạc Hiên - Truyện tác giả: 309
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Bội chưa từng thấy qua bộ dạng này của cô bao giờ, trong lòng đột nhiên cũng thấy nghẹn lại, hai tay dùng sức giữ lấy cô. 

“Không lạc được đâu, chỉ cần có mợ của cô ở đây thì sẽ không ai có thể lạc được, hiểu chưa?” 

"Vâng”. 

Cuối cùng Ôn Giai Kỳ cũng ngừng khóc, câu nói này dường như khiến cho cô đang phiêu bạt trong sóng to gió lớn rốt cuộc cũng đã nhìn thấy một tia sáng, rốt cuộc cô cũng đã tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm hơn. 

Đúng vậy, mợ của cô rất lợi hại. 

Lúc trước, khi nhà họ Ôn bọn họ phá sản chính bà ta là người đã gồng gánh gia đình này, khi cô gây ra chuyện lớn như vậy ở nhà họ Hoắc cũng là bà ta thu xếp cho. 

Vậy thì đêm nay nhất định bà ta cũng sẽ giúp cô tìm được con trai về. 

Ôn Giai Kỳ mang theo cõi lòng đầy hy vọng chờ đợi mợ mình. 

Nhưng chuyện khiến cho mọi người không ngờ tới chính là, cuối cùng Lưu Bội dẫn người đi tìm cả đêm lại nhận được tin Mặc Hi đã bị người ta đưa đi rồi. 

“Tối hôm qua có một cậu bé ngồi ở đây chơi máy tính bảng. Sau đó đột nhiên có một chiếc xe màu đen chạy tới, tôi thấy một người đàn ông đi tới bịt miệng cậu bé đưa đi” 

Người này mô tả sinh động như thật, sợ bọn họ không tin 

anh ta còn mô tả lại những đặc điểm như bộ đồ Mặc Hi mặc trên người và túi xách cậu bé đeo lúc đó. 

Ôn Giai Kỳ nghe vậy hai mắt liền tối sầm tại chỗ, cả người ngã xuống! 

“Mặc Hi, Mặc Hi của mẹ..” 

Không ai có thể cảm nhận được loại tâm trạng này. Một đứa trẻ đối với người mẹ mà nói chính là tính mạng của cô ấy, thà là cô mất mạng cũng không muốn đứa trẻ của mình gặp phải một chút vấn đề gì. 

Ôn Giai Kỳ nằm thật lâu trong xe mợ mình, cho đến khi phía chân trời đã hiện ra một tia sáng bạc cô mới nuốt xuống cổ họng vừa khô khốc vừa đau đớn, chậm rãi mở mắt ra. 

“Tỉnh rồi à? Cô không nên gấp gáp làm gì, tôi đã báo cảnh sát rồi, bây giờ cảnh sát đang điều tra chuyện này 

Lưu Bội cũng ở trong xe, bà ta thấy cô tỉnh liền an ủi một câu. 

Cảnh sát? 

Ôn Giai Kỳ đã chịu đả kích quá lớn, cho nên trong lúc nhất thời cô vẫn còn chưa kịp nhớ ra chuyện trước khi mình hôn 

mê. 

Mấy giây sau cô mới từ từ ý thức được sự việc, lập tức ngồi bật dậy. 

“Không được, không được gọi cảnh sát, không được, báo cảnh sát anh ta sẽ biết mất, không thể được. Cháu muốn tự đi tìm Mặc Hi, tự cháu đi.” 

Cô lại bắt đầu rơi vào trạng thái tinh thần hỗn loạn, hơn nữa lúc này không biết cô nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại như một người điên, tóc tai bù xù chui ra từ trong xe. 

“Ôn Giai Kỳ, cô làm gì vậy? Mau quay về đi?” Lưu Bôi thấy cô chạy đi lập tức cũng ra khỏi xe muốn 

đuổi theo cô. 

Nhưng cô gái chết tiệt kia hành động không biết nhanh đến mức nào? Chỉ mới năm giây mà bên ngoài đã không thấy bóng dáng đâu nữa, cũng không biết đã chạy đi đâu rồi? 

Cô gái chết tiệt này! 

Lưu Bội tức giận thở hổn hển, không còn cách nào khác chỉ đành phải đi báo cảnh sát trước. 

Tất nhiên bà ta biết rõ câu nói đó của Ôn Giai Kỳ là có ý gì. “Anh ta” trong miệng cô là ba của đứa trẻ, Hoắc Hạc Hiên. Đúng vậy, nếu báo cảnh sát làm cho chuyện này lớn lên thì rất có khả năng sẽ truyền đến tai anh ta. 

Bởi vì việc này chính là hoạt động buôn bán người. Khi cảnh sát nhận được tin báo nhất định họ sẽ đăng ảnh đứa trẻ lên mạng để tìm người. Nếu chuyện này bị tung ra thì chỉ cần là người biết Hoắc Hạc Hiên có một cậu con trai đều sẽ nhận ra đứa trẻ này là ai. 

Lưu Bội chỉ có thể đi đến chỗ cảnh sát một lần nữa. 

Nhưng họ lại không thể ngờ tới dù đã trăm phương ngàn kế không muốn để ba đẻ của đứa bé biết đến chuyện này thì Hoắc Hạc Hiên lúc này đang ở Vịnh nước Cạn vừa thức dậy đã nhận được cuộc gọi của những kẻ bắt cóc. 

“Tổng giám đốc Hoắc, chào buổi sáng, tối hôm qua không có con trai ngủ bên cạnh anh có ngủ được không?” 

Giọng nói của kẻ bắt cóc đã được xử lý nên lời nói của anh ta lúc này hết sức kiêu ngạo. 

Hoắc Hạc Hiên nghe vậy liền nhìn thoáng qua cậu bé đang nằm trên giường còn chưa tỉnh ngủ, lạnh nhạt cúp điện thoại. 

Đồ bỏ đi mà cũng dám gọi điện thoại cho anh? Hoắc Hạc Hiên đi vào phòng tắm chỉnh trang lại một 

chút, sau một lúc thì thay đồ đi xuống lầu. 

“Tổng giám đốc, tôi đã điều tra ra hành tung của cậu chủ tối hôm qua, cậu ấy đi qua khu phố cổ” 

Anh vừa đi xuống lầu đã nghe thấy vệ sĩ mình phải đi làm việc tối qua trở về báo cáo, sau một đêm tìm kiếm cuối cùng họ cũng phát hiện ra tối qua Hoắc Minh Thành đã đi đến khu phố cố. 

Khu phố cổ? 

Hàng lông mày lạnh lùng của Hoắc Hạc Hiên nhăn lại: “Thằng bé đến chỗ đó làm gì?” 

Vệ sĩ lập tức cúi đầu: “Tôi không biết cậu chủ đi làm gì. Nhưng căn cứ theo những gì chúng tôi nhìn thấy thì cậu ấy đã đi vào một tòa nhà cho thuê. Sau khi điều tra chúng tôi phát hiện ra...phát hiện ra đó chính là nơi ở của cô Ôn?” 

“Anh nói cái gì? Ôn Giai Kỳ?”. 

Lời này vừa nói ra quả nhiên đã làm cho không khí trong phòng khách như đông cứng ngay tại chỗ. 

Hóa ra nửa đêm con trai anh còn chạy ra ngoài lại là vì đi tìm người phụ nữ kia. 

Rốt cuộc cô ta đã cho thằng bé uống thứ thuốc mê gì? Mới vừa quay về được vài ngày mà thằng bé chết tiệt này đã bị cô ta làm cho mê muội đến như vậy. Tối hôm qua là xúi giục rời nhà trốn đi, vậy bước tiếp theo có phải định trực tiếp bắt cóc thằng bé đi luôn không? 

Mặt Hoắc Hạc Hiên xanh mét! “Tổng giám đốc..” 

“Gọi cho Lâm Tử Khang, bảo anh ta lập tức sắp xếp để người phụ nữ kia cút khỏi thành phố A này ngay, mãi mãi không được xuất hiện ở đây nữa?” 

“Hả?” 

Vệ sĩ ngơ ngẩn. Cút khỏi thành phố A? 

Chuyện này...chẳng phải trước kia chính anh ấy là người phí hết công sức đưa người ta từ nước ngoài trở về sao? Sao bây giờ lại muốn làm cho cô ấy cút khỏi đây? 

Vẻ mặt vệ sĩ hoàn toàn ngây ngẩn không hiểu gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK