Nhưng đáng tiếc Đỗ Hoa Sênh lại là người không tâm huyết với nghề, trước kia y học của nhà họ Đỗ rất phát triển và thịnh vượng, đến khi trao lại vào tay ông ta thì dần dần suy bại, nếu như không nhờ vợ ông ta ra sức chống đỡ thì không biết sẽ thành cái dạng gì.
Hoắc Hạc Hiên không vì thế mà mắc cỡ, anh tập trung chờ người phụ nữ này châm kim cho mình.
"A..."
Quả nhiên chưa đến hai giây, Hoắc Hạc Hiện đã cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, cảm giác tê dại cả đầu dần xâm chiếm.
Ôn Giai Kỳ lạnh lùng nhìn xuống: "Cố chịu đi!"
Hoắc Hạc Hiện: "..."
Người phụ nữ chết bầm này, anh cũng đâu nói là không chịu đựng được đầu.
Châm thêm vài cái kim khác, cái đầu lúc nào cũng đau như búa bổ của anh đã đỡ hơn khá nhiều.
Được giảm đau khiến tâm trạng Hoắc Hạc Hiên cũng tốt hẳn lên, anh hỏi: "Vậy mấy năm nay nước ngoài, ngoại trừ cái này ra cô còn làm gì khác không? Ý tôi là về mặt học tập"
"Học tập?" Ôn Giai Kỳ vừa nghe xong thì mỉa mai nói: "Tổng giám đốc Hoắc, mấy năm tôi ở nước ngoài là để sinh sống chứ không phải đi du lịch, cũng không có thời gian mà học với hành"
"Ý của cô là năm đó, sau khi thi không đỗ, cô đi ra nước ngoài không tiếp tục học tập nghiên cứu nữa?"
"Đúng vậy, tôi không đọc sách, văn hoá của tôi kém, chỉ như một đứa học sinh cấp ba thôi, sao nào? Tổng giám đốc Hoắc, có phải bây giờ anh đang hối hận vì đã để tôi chữa bệnh cho mình, hối hận vì để tôi bước vào phòng anh?"
Cuối cùng Ôn Giai Kỳ cũng chịu không nổi mà buông cây kim châm đang cầm trong tay xuống, giọng điệu của cô trở nên gay gắt hơn như thể bị động chạm đến lòng tự ái vậy.
Năm năm nay, thật ra cô cũng không đọc qua quyển sách nào.
Bởi vì cô không có thời gian, hai đứa con thì quấy khóc đòi ăn, cô đem con đến một nơi xa lạ. vừa phải tìm cách xoay sở để sống lại vừa phải chăm sóc cho chúng nó, thời gian đầu mà đi học, thời gian đâu mà đọc sách nghiên cứu?
Người đàn ông này mãi mãi không biết được năm năm qua cô đã trải qua bao nhiêu khổ cực, làm như thế nào để vượt qua để có được ngày hôm nay?
Hơn nữa, năm đó cô từ bỏ việc học không phải vì không thi đỗ!
Mà là vì cô muốn lấy anh, cho nên mới cô xé nát giấy báo trúng tuyển của mình, đó là học viện kinh tế nổi tiếng thành phố An Hà, cô lại còn trúng tuyển dạng đạt học bổng xét duyệt bởi thành tích nữa chứ.
Ôn Giai Kỳ hận đến nỗi bẻ cong cả cây kim châm trong tay mình.
Hoắc Hạc Hiên không nghĩ cô lại kích động đến thế, chỉ là anh muốn xác nhận chuyện này nên mới hỏi thôi mà, cô phát cáu cái quỷ gì chứ? Tự cô thị trượt còn đổ lỗi cho anh?
Có bệnh à!
Sắc mặt Hoắc Hạc Hiên u ám, nhưng anh không hỏi lại nữa.
Có điều, kể cả không hỏi thì anh cũng biết, bởi vì không lâu sau đó anh đã phát hiện chữ viết trên đơn thuốc cô kể cho anh rất giống với nét chữ trên tờ giấy nháp tiếng Nhật trong văn phòng anh.
Cho nên rốt cuộc người phụ nữ này còn giấu anh chuyện gì nữa?
Hoắc Hạc Hiên dần chìm vào mê man.
Bởi vì cãi nhau mà tâm trạng Ôn Giai Kỳ trở nên tệ hại, nên cô lập tức viết đơn thuốc rồi nhanh chóng thu dọn túi kim châm chuẩn bị rời đi.
Nơi quỷ quái này, cô thật sự chịu hết nổi rồi, sau này nhất định là cô sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Đang lúc cố định đứng dậy khỏi cái ghế thì người đàn ông đang nằm trên số pha cất lời: "Ôn. Giai Kỳ, chuyện Minh Thành học mẫu giáo, nếu cô có cách thì tôi có thể để cô thử"
Cái gì???
Ôn Giai Kỳ lập tức dừng bước.
Cô chính là như vậy, mặc kệ bản thân phải chịu bao nhiêu uất ức, bao nhiêu khổ cực, nhưng mà chỉ cần liên quan đến các con thì cô lại không kiềm chế được mà mềm lòng.
"Anh nói... thật sao?"
"Ừ, nhưng cô phải cho tôi biết là cô muốn làm gì, tính cách thằng bé Hoắc Minh Thành này không thích bị ép buộc, nếu như cách của cô làm thằng bé bị tổn thương hơn thì có nên cút đi được rồi!"
Người đàn ông nhắm mắt nằm trên ghế, thật ra là do hiệu quả của thuốc mà lời nói hơi đốt quãng.
Nhưng mấy chữ cuối cùng giống như là anh đang rít ra từ kẽ răng, vô cùng cay nghiệt, hơn nữa còn nghe được rất rõ ràng.
Ôn Giai Kỳ lập tức đảm bảo: "Sẽ không đâu, anh yên tâm, tôi là bác sĩ, không thể đến cả cái đó cũng không hiểu chứ".