"!"
Người trợ lý ngây người.
Loan tin ra ngoài? Đó chẳng phải là biến chuyện tốt thành xấu sao? Liệu có phải sau khi khôi phục hộ khẩu cô Ôn sẽ tiếp tục ở lại nhà họ Hoắc hay không?
Không đúng, không phải như vậy?
Nếu loan tin này ra, vấn đề đầu tiên phải đối mặt không phải là hộ khẩu của Ôn Giai Kỳ có còn ở trong nhà họ Hoắc không? Mà là sẽ khiến cho cô biết rằng mặc dù cô đã được đưa về, nhưng người đàn ông đó thực ra vẫn chưa nói cho ông cụ biết.
Tự nhiên lúc đó cô sẽ hiểu nguyên nhân tại sao Hoắc Hạc Hiên lại làm như vậy, cô sẽ hiểu rõ ràng thôi.
Người trợ lý cuối cùng cũng hiểu ra, đột nhiên nhìn vị luật sư luôn dịu dàng trong gương chiếu hậu, lộ ra vẻ rất khó tin...
Ôn Giai Kỳ đến nhà trẻ đón con.
Cứ tưởng hai đứa bé nhìn thấy cô đến sẽ lập tức lao ra như đàn chim vỡ tổ, không ngờ hôm nay sau khi cô đến, bọn trẻ vẫn chưa chịu ra mà bị cô giáo mầm non giữ lại.
“Mẹ Mặc Hi, xin lỗi, hôm nay con trai cô có một chút xung đột với những bạn khác trong lớp, và không may bị thương”
“Cái gì?”
Ôn Giai Kỳ vô cùng sửng sốt.
Không phải chứ, cậu con trai lớn vừa đánh nhau ở trường mẫu giáo, hôm nay cậu con trai nhỏ cũng đánh nhau. Không phải hiểu ngầm ý nhau chứ? Chẳng lẽ hai đứa sinh đôi lại giống nhau đến cả việc này ư?”
Ôn Giai Kỳ vội vã bước vào và nhìn thấy con trai mình.
Quả nhiên, khi cô đến lớp mầm, nhìn thoáng qua cậu bé đã được các giáo viên vây quanh, có thể là do các cô giáo sợ phụ huynh sẽ làm lớn chuyện nên đang cố gắng hết sức để an ủi cậu bé.
“Mặc Hi, con còn đau ở đâu không? Cô giáo sẽ bôi một ít dầu lên cho con
“Con không sao, đàn ông con trai, bị thương một chút cũng không sao?”
Mặc Hi rất mạnh mẽ giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên.
Tất nhiên, cậu bé sẽ không nói với các cô rằng những vết bầm này thực sự là do lúc trưa cậu giúp anh trai mình đánh người khác. Cậu bé cố tình gây sự với bạn khác chỉ để che mắt các cô.
Ninh Dương cũng nằm bên cạnh, khi thấy em trai nói không sao, người cùng làm chuyện xấu
với em trai như cô bé đứng ra cam đoan với cô giáo.
“Không sao, không sao, em trai con đánh nhau chưa bao giờ thua”
Mặc Hi: "..”
Cô giáo: "..”
Cũng may lúc này Ôn Giai Kỳ đi vào, nhìn thấy hai cái bảo bối nhà mình ở đây liền vội vàng chạy tới: “Mặc Hi, con không sao chứ? Mẹ nghe cô giáo nói con bị bạn khác đánh?”
Vừa ôm con vào lòng, cô vội vàng kiểm tra.
Tuy nhiên, cô phát hiện cậu bé không có vết thương nào khác, chỉ là trên hai bàn tay nhỏ bé có chút bầm tím, nhìn không giống bị ai đó đánh.
Mà giống như thằng bé này đã ra tay đánh người ta!
Ôn Giai Kỳ nhìn con bằng ánh mắt nghi ngờ.
Mặc Hi nhìn mẹ liền cảm thấy không ổn nên cậu bé lập tức cười và tiến đến gần choàng tay qua cổ mẹ: “Được rồi mẹ ơi, không phải bạn ấy cố ý đầu. Chúng ta đừng buộc tội bạn ấy nữa. Chẳng phải chính mẹ đã dạy chúng con phải biết tha thử khoan dung cho mọi người hay sao?
Ôn Giai Kỳ: "..."
Lúc này, cô không biết phải nói gì.
Vì thế cuối cùng, ba mẹ con rời trường mẫu giáo về nhà trong sự ân cần của các cô giáo.
Về đến nhà, Ôn Giai Kỳ cứ thể đi làm há cảo, Ninh Dương nhìn thấy mẹ làm món này liền chạy đến giúp, Mặc Hi trốn trong phòng nghe điện thoại của Hoắc Minh Thành.
“Này, Minh Thành, bên chỗ anh thế nào rồi?”
"Không sao, chỗ em thì sao?”
Minh Thành vẫn ngắn gọn như thế nhưng cậu bé đã học được cách quan tâm em mình.
Mặc Hi vỗ ngực tự hào nói: “Đương nhiên là em không sao. Em nói cho anh biết, hôm nay sau khi trở về, em đã cố ý đụng vào một đứa bạn. Cô giáo và mẹ đều không nghi ngờ điều đó. Anh nói xem, em rất thông minh đúng không?
“Đúng vậy”.
Hoắc Minh Thành không do dự nhận định luôn, nhưng sau đó lại nghĩ tới một chuyện, rầu rĩ nói: “Anh không muốn học ở trường mẫu giáo này
Mặc Hi: “Hả? Anh không muốn đến đó, vậy anh muốn học ở đâu?”
Hoắc Minh Thành không nói...
Tuy nhiên, trong đầu cậu bé muốn là ngôi trường mẫu giáo lần trước hai người đổi cho nhau.
Lần đó, mặc dù trường mẫu giáo không lớn và đẹp như trường cậu đang học, nhưng mọi người đối xử với cậu rất tốt, các bạn học không ghét cậu, cô giáo cũng rất dịu dàng, cô còn kiên nhẫn nói chuyện với cậu và chị