Ngừng một chút, nhận ra có điều gì đó không ổn, dường như anh đang tự nguyền rủa bản thân, liền ngay lập tức ngậm miệng lại, đứng đó, vẻ mặt u ám, không phát ra bất kì âm thanh nào nữa.
Tuy nhiên, khi anh xem lại ảnh của con bé, thậm chí đến ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, bản thân vốn đã không còn khó chịu nữa.
Mấy đứa nhỏ ở lại phòng bệnh chơi một lúc, bởi Hoắc Hạc Hiên phải đến công ty, vốn tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình sau đó đưa mấy đứa nhỏ về.
“Tổng giám đốc Hoắc, bệnh nhân vẫn đang hồi phục tốt. Nếu không có chuyện gì xảy ra, hai ngày nữa có thể xuất viện”.
“Ưm, vậy tốt quá, mẹ có thể xuất viện rồi, mẹ ơi, mẹ có muốn đến sống với chúng con ở Vịnh nước Cạn không? Con kể mẹ nghe, ở đó có những ngôi nhà to lớn lắm, nhưng rất đẹp”.
Ngay khi Ninh Dương nghe tin mẹ sẽ xuất viện trong hai ngày nữa, cô bé lập tức vui mừng liền hỏi mẹ về việc sống chung với họ ở Vịnh nước Cạn.
Ôn Giai Kỳ liếc mắt nhìn người đàn ông đứng trong phòng bệnh, lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không được, Ninh Dương, nhà chúng ta không phải ở đấy. Hai ngày nay mẹ bị bệnh mới nhờ chú trông nom các con. Đợi khi nào mẹ khỏe hơn, mẹ sẽ dẫn mấy đứa về nhà”
Ninh Dương sắc mặt suy sụp: “Vâng ạ.”
Ôn Mặc Hi nghe vậy lập tức trả lời: “Vâng ạ, hai ngày này con sẽ thu dọn đồ đạc. Khi mẹ xuất viện, chúng ta sẽ cùng nhau trở về.”
Đứa con trai này, không hổ là được mẹ nuôi nấng từ nhỏ, mẹ đi đâu cậu đi đấy!
Tuy nhiên, khi vừa nói xong, Ôn Giai Kỳ còn chưa kịp nói gì thêm, đột nhiên người đàn ông trong phòng đang nói chuyện với bác sĩ, liền quét ánh mắt qua đây với vẻ rất khó chịu.
“Muốn về đâu? Ôn Mặc Hi, Hoàng Đình số 1 chính là nhà của con. Con đến đó ở!"
Thực sự giọng nói uy lực không thể khước từ, gần như ngay lập tức, hai mẹ
con đều cảm thấy một sự áp bức, khốc liệt vô hình.
Ôn Giai Kỳ sắc mặt thay đổi.
Ôm đứa con trai nhỏ đang sợ hãi, cô bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông: “Anh làm sao vậy? thằng bé bị dọa sợ rồi”.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Hoắc Hạc Hiên dịu đi đôi chút, nhưng anh vẫn kiên quyết với quyết định của mình.
“Tôi chỉ đang nói với thằng bé sự thật, thằng bé hiện tại là con trai của Hoắc Hạc Hiên tôi, không thể sống chung với cô được nữa.”
“Tại sao không thể? Mặc dù anh là cha, nhưng tôi cũng là mẹ của thằng bé. Thằng bé đã cùng tôi lớn lên suốt bao nhiêu năm qua, tại sao bây giờ lại không thể sống cùng tôi?”
Ôn Giai Kỳ cũng có chút tức giận, đồng thời cũng có chút sợ hãi.
Bởi vì điều cô lo lắng nhất cuối cùng cũng đã đến, người đàn ông này bắt đầu cướp đi đứa nhỏ của cô, không cho cậu về sống với cô, tiếp theo anh ta còn làm gì nữa?
Hay thậm chí đến nhìn thôi cũng không thể nhìn thấy thằng bé?
Ôn Giai Kỳ ôm chặt con trai.
Giọng nói của Hoắc Hạc Hiên bắt đầu trở nên lạnh lùng: “Đừng nói vớ vẩn! thằng bé là hạt giống của Hoắc Hạc Hiên tôi, tất nhiên phải đi theo tôi, hơn nữa chỗ hai người đang ở là nơi để cho người ở ư? Cho dù người hầu của Hoắc gia cũng sống ở chỗ tốt hơn như vậy gấp vài lần. Để con mình sống ở một nơi như thế vui lắm à?”
“Anh...”
Ôn Giai Kỳ rốt cuộc thở không ra hơi, rùng mình một cái, vết thương chưa lành lại đau đến mức khiến cô khó thở.
Ôn Mặc Hi vừa nhìn thấy đã lo lắng, ôm chặt lấy mẹ mình: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ đừng tức giận, đừng lo lắng, Mặc Hi sẽ không đi đâu, Mặc Hi sẽ sống cùng mẹ ở đó!”
Hoắc Hạc Hiên: “...”
Anh chưa kịp nói thì bên cạnh đã có một đôi tay nhỏ khác nắm lấy anh.
“Ba ơi, nếu còn bắt nạt mẹ, con cũng sẽ sống chung với mẹ!” Đây là Hoắc Minh Thành, cậu thực sự đứng về phe mẹ.
Hoắc Hạc Hiên tức giận cười một tiếng, lửa giận dâng lên, hận không thể tóm lấy hai thằng nhóc này mà đánh vào mông một cái.
Hai đứa đổi với anh bất hiểu như vậy sao?
Hai ngày qua anh đưa chúng đi ăn uống, còn hoãn lại toàn bộ công việc, bây giờ lại đối xử với anh thế này?!
Hồ ly tinh!!
Anh tức giận cuối cùng liền đem cả ba đứa trẻ đi.
Sau đó hai ngày liên tiếp, anh đều không đưa bọn chúng tới, đương nhiên bản thân cũng sẽ không tới.
Ôn Giai Kỳ trông mong, cuối cùng hai ngày sau, cô mong chờ ngày xuất viện cũng đã đến.
“Ôn tiểu thư, chúng tôi theo lệnh của tổng giám đốc, đưa cô về Hoàng Đình số
“Cái Gì?”
Ôn Giai Kỳ vừa mới thay quần áo, lập tức nhảy dựng lên như bị điện giật.
Đưa cô đến Hoàng Đình số 1?
Tại sao? Sao cô lại bị đưa đến Hoàng Đình số 1? Người đàn ông đó đang cái quái gì vậy? đầu hắn bị ngấm nước hay sao? Mà để cô sống ở đấy?!!
Ôn Giai Kỳ cảm thấy nhất định bản thân đang nghe lầm.
Nhưng những vệ sĩ đến đón cô xuất viện cũng không hề giải thích, sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện, họ trực tiếp đưa cô vẫn đang bị treo một tay lên xe.