Hoắc Hạc Hiên đã đi đến trường mẫu giáo.
“Anh Hoắc, chào buổi chiều”
“Anh Hoắc, hai bảo bối nhà anh đã chờ sẵn ở bên trong rồi, để tôi gọi hai đứa bé ra”
Sau sự việc lần trước người ở trường mẫu giáo này đều đã biết ba của Hoắc Minh Thành là ai, vì vậy mỗi khi Hoắc Hạc Hiên đến đây các giáo viên đều rất ân cần chào hỏi anh.
Hoắc Hạc Hiên không nóng không lạnh nhìn đối phương, sau đó đóng cửa xe lại sải bước chân dài đi thẳng vào trong trường mẫu giáo.
“Ba, ba tới đón chúng ta rồi”
Vừa bước vào, anh đã thấy hai đứa nhỏ trông giống nhau như đúc đang tay nắm tay đi ra.
Bên cạnh còn dắt theo một bé gái mũm mĩm hồng hào.
Hoắc Hạc Hiên nhìn thấy vậy hàng lông mày lạnh lùng không nhịn được lại nhíu vào.
Thật ra cô gái nhỏ này trông rất xinh đẹp, trắng trẻo hồng hào như búp bê sứ, đôi mắt to như hai trái nho đen, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, còn có cả lúm đồng tiền nhỏ hiện lên mỗi khi cười.
Có phải đứa bé này trông giống ba nó không?
Bởi vì ba cô bé trông rất đẹp trai nên người phụ nữ đáng chết kia mới coi trọng anh ta? Cuối cùng con sinh ra cô bé này.
Đúng là người phụ nữ khiến người ta chán ghét!
Hoắc Hạc Hiên đột nhiên cảm thấy trong lòng như có cái gai đâm vào.
“Ba? Ba làm sao vậy? Đi thôi ba”
Ba bạn nhỏ đi qua thấy ba mình vẫn đứng yên tại chỗ không động, Mặc Hi liền đi tới phía trước nắm lấy bàn tay to của anh lắc qua lắc lại.
Lúc này Hoắc Hạc Hiên mới hồi phục tinh thần, lập tức nhìn chằm chằm vào mấy cái
bánh pudding nhỏ bên chân mình, anh không chút do dự đưa tay ra dắt hai cậu con trai, mỗi người một bên.
Mặc Hi: "..."
Hoắc Minh Thành: "..”
Ninh Dương bị bỏ lại trơ trọi một mình, vừa rồi trong đôi mắt to tròn của cô bé còn tràn ngập nụ cười giờ đã lập tức đỏ ửng lên.
Quả nhiên ba không thích cô bé, nhìn xem, ba tới trường mẫu giáo chỉ cần các anh trai mà không cần bảo bối Ninh Dương. Mẹ đâu rồi? Ninh Dương muốn mẹ cơ.
Cô gái nhỏ rất nhạy cảm, sau khi bị ba bỏ rơi cái miệng nhỏ lập tức méo xẹo, đôi mắt đen ngấn lệ, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng mẹ ở khắp nơi.
Mặc Hi thấy cảnh như vậy thì cuối cùng cậu bé cũng hồi phục tinh thần, lập tức rút bàn tay nhỏ bé của mình ra: “Ba, em gái là con gái, ba phải dắt em gái chứ”.
Hoắc Hạc Hiên nhìn từ trên cao xuống: “Không phải ba đang cầm tay các con rồi à?”
"Huhuhu..."
Lời này vừa nói ra Ninh Dương đã không thể nhịn được nữa, ấm ức đứng tại chỗ
khóc lớn lên.
Mặc Hi thấy vậy liền vội vàng chạy tới, ôm chầm lấy em gái: “Không khóc, không khóc, Ninh Dương ngoan nha, chúng ta không khóc, anh trai cũng không để cho ba dắt tay nữa, anh trai dắt tay Ninh Dương nhé!
Hoắc Minh Thành cũng thấy tức giận!
Cậu bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào ba mình: “Ba, ba nên dắt tay em gái”
“Con là con ba, đương nhiên ba phải dắt tay con chứ”.
f
.
11
"... Nhưng em ấy là con gái”.
Hoắc Minh Thành dùng lí lẽ biện luận, cả cái cổ nhỏ nhắn cũng trở nên đỏ bừng.
Hoắc Hạc Hiện: “...”
Thấy người vây xem bốn phía càng ngày càng nhiều cuối cùng anh vẫn phải mang theo gương mặt tuấn tú u ám của mình đi tới bên cạnh cô gái nhỏ: “Được rồi, trước tiên cứ đi ra ngoài với ba đã”
Anh đưa tay ra định dắt tay cô bé.
Nhưng cô bé bị anh làm tổn thương lòng đã không còn muốn đến gần anh nữa.
Cô bé nép vào bờ vai nhỏ bé của anh trai, giọng nói rưng rưng mang theo nước mắt:
“Anh ơi, vì sao ba không thích Ninh Dương?”
Mặc Hi: “Không phải ba không thích em, mà là vì ba còn chưa biết Ninh Dương cũng là bảo bối của ba, Ninh Dương ngoan nhé, chúng ta đừng tức giận được không? Coi như là vì mẹ nhé”
Vì mę.
Câu nói này rốt cuộc cũng đã chạm tới đáy lòng cô gái nhỏ.
Vì vậy cuối cùng là Ninh Dương đi ra cùng anh trai. Nhưng cô bé không còn biểu hiện thái độ gần gũi với ba mình nữa, càng đừng nói đến việc nhìn anh.
Nửa giờ sau, tại số 1 Hoàng Đình ở Vịnh nước Cạn.
“Được rồi, đến nơi rồi, mấy đứa đi xuống đi, ba còn có việc nữa”
Hoắc Hạc Hiên dừng xe trước cửa nhà, có lẽ là vì lúc này ngọn lửa phừng phừng trong lòng anh cũng đã dập tắt.
Vì vậy khi bước xuống xe, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé ngồi phía sau vẫn lộ ra một vẻ hết sức buồn rầu, anh lại vươn tay ra định ôm cô bé xuống.
Nhưng ngay khi cô bé nhìn thấy anh tới thì lập tức liền tránh anh, sau đó nắm tay anh trai đi xuống xe.
“Anh ơi, khi nào chúng ta về nhà? Anh có thể gọi điện hỏi mẹ được không? Xem xem khi nào thì mẹ đến?”
Cô bé đi xuống, đôi mắt đầy lệ, dùng giọng nói còn sữa non hỏi anh trai ngay trước mặt Hoắc Hạc Hiên.
Đứa bé này, cho con bé mặt mũi mà còn không muốn à?
Hoắc Hạc Hiên không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
May mắn thay, lúc này Mặc Hi lại dỗ dành cô bé: “Mommy tan làm sẽ về đây, Ninh Dương đừng gấp nhé”
Lúc này cô gái nhỏ mới rưng rưng khóc gật đầu đáp lại: “Vâng.”
Sau đó lại đi theo anh trai vào trong.
Từ đầu đến cuối không hề nhìn qua ba mình một lần nào.