Hoắc Minh Thành cuối cùng vẫn chấp nhận đi học mẫu giáo.
Ôn Giai Kỳ cực kỳ vui vẻ lập tức giúp cậu bé thu dọn túi xách nhỏ, lại thay quần áo cho cậu bé, sau đó hai mẹ con nắm tay ra khỏi cửa, không lâu sau ngồi xe bảo mẫu rời đi.
Lâm Tử Khang lúc này cũng tới đón tổng giám đốc, nhìn thấy một màn này anh ta nhìn thoáng qua Tổng giám đốc đang cao quý lạnh lùng bước ra.
“Tổng giám đốc, anh thực sự yên tâm để cô ta dẫn cậu chủ nhỏ đến trường mẫu giáo sao?”
“Có vấn đề gì à?”
“Không có không có, Chỉ là tôi có chút không thể tin được mà thôi, vấn đề này của cậu chủ nhỏ ngay cả tổng giám đốc ngài cũng không làm được, cô Ôn có thể làm được sao?”.
Lâm Tử Khang vội vàng lắc đầu tỏ vẻ mình không có ý đó, anh ta vẫn hoài nghi năng lực của người phụ nữ kia.
Chuyện lạ chính là Tổng giám đốc trước kia đối với cô ta luôn khinh thường lúc này lại không có biểu tình gì, anh bước đi thoải mái, thần thái bình tĩnh, sau khi đến bên cạnh xe trực tiếp mở cửa đi vào.
Lâm Tử Khang:“...”
Thôi quên đi, anh ta cũng không hỏi nữa.
Lâm Tử Khang vội vàng chạy tới chui vào trong xe.
Tuy nhiên, khi anh ta muốn khởi động xe đến công ty, người đàn ông ngồi phía sau đang lật qua các tài liệu trong tay đột nhiên đến một câu: “Cậu đi kiểm tra tình hình của Ôn Giai Kỳ trong năm năm cô ta ở nước ngoài”
“Hả?” Lâm Tử Khang lập tức nhìn về phía gương chiếu hậu: “Ý của tổng giám đốc là?”
“Tôi muốn biết tất cả về cô ta, còn có bao gồm cả việc trong nước của cô ta?”
Hoắc Hạc Hiên nhìn chằm chằm tài liệu trong tay, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy không thể nhìn ra cảm xúc chân thật của anh nhưng giọng nói lạnh lẽo lại có thể nghe ra lời này của anh không giống đang nói đùa.
Năm năm, cuối cùng anh cũng nhớ tới việc điều tra vợ cũ.
không đúng, họ vẫn chưa ly dị, anh là “góa vợ”, vì vậy anh đang điều tra phải là “người vợ đã chết” của anh.
Lâm Tử Khang “haizz” thở dài một tiếng, khởi động xe...
Ôn Giai Kỳ là lần đầu tiên nhìn thấy một trường mẫu giáo sang trọng và cao cấp như vậy.
Trời ơi, đây có thực sự là trường mẫu giáo không? Chẳng lẽ không phải là viện giáo dục đại học nào sao? Nhìn vào tòa nhà giảng dạy khang trang và đẹp đẽ này, còn có những không gian trống trong khuôn viên trường hoàn toàn có thể so sánh với một công viên.
Thật sự nếu như không phải cô ở cổng trường nhìn thấy mấy đứa nhỏ bên trong, cô thật sự cho rằng mình đã đến trường đại học sang trọng nhất.
Mà trường mẫu giáo của hai đứa nhỏ Mặc Hi cùng Ninh Dương so với trường này quả thực chính là quả đơn sơ.
Ôn Giai Kỳ sinh ra một cảm giác buồn tủi.
“Có chuyện gì với dì vậy?”
“Không sao đâu, dì chỉ cảm thấy trường mẫu giáo của cháu quá đẹp, đi thôi, dì đưa cháu đến gặp giáo viên”
Ôn Giai Kỳ vội vàng sắp xếp lại cảm xúc của mình một chút sau đó dắt cậu bé đi qua cổng trường.
"Ồ? Đây không phải là Hoắc Minh Thành sao? Hôm nay con đến trường sao?”
Nhìn thấy Hoắc Minh Thành, giáo viên phụ trách đón các bạn nhỏ ở cổng trường lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc.
Hoắc Minh Thành nhìn thấy vậy lập tức phản xạ có điều kiện co rụt về phía mẹ.
Ôn Giai Kỳ vội vàng ôm lấy cậu bé.
“Đúng vậy, thời gian trước thân thể Minh Thành nhà chúng tôi không thoải mái lắm cho nên không đi học được, hiện tại tốt rồi nên tới”
“A, là do bị ốm sao? Tôi còn tưởng rằng cậu bé sẽ không đến”
Không hiểu sao cô giáo này nhìn Hoắc Minh Thành trốn ở phía sau lại lộ ra một bộ dáng căn bản cũng không tin lời Ôn Giai Kỳ.
Ôn Giai Kỳ: "..”
Quên đi, không so đo với bọn họ.
Ôn Giai Kỳ dắt con trai: “Xin lỗi, tôi có thể đưa thằng bé vào không, sức khỏe của thằng bé không tốt lắm nên tôi muốn dặn dò giáo viên của Minh Thành một chút "
. Như vậy không được! Đây là lần đầu tiên cô đến nhà trẻ à? Cô không biết quy định ở đây sao?”
“Không phải..”
“Thưa cô, giáo viên của nhà trẻ chúng tôi phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, thành phố có bao nhiều người muốn gửi con cái của họ vào đây còn không được, nếu có nghi ngờ giáo viên của chúng tôi không chăm sóc tốt cho con trai của cô thì cô có thể mang về nhà?”