Vừa nằm xuống, cô không còn tâm trí để quan sát những người khác nữa, đêm nay cô đã bị làm cho kinh hãi tột cùng rồi nên ngay lập tức vùi đầu vào trong chăn.
Thật sự quá kinh khủng!
Cô đã làm ra những chuyện gì rồi!
Cô vùi đầu trong chăn, mặt mày hoảng sợ đến mức nóng như thiêu đốt, sức lực toàn thân giống như bị rút hết sạch, đầu ngón tay bắt đầu run lên.
Hoắc Hạc Hiên cúi đầu nhìn đám người này, khuôn mặt tuấn tú của anh ta tỉnh táo hẳn lên, lập tức lộ ra vẻ phấn khích.
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn là không nói gì, cứng ngắc nhấc chân đi ra ngoài.
Ngày hôm sau.
Lúc bọn trẻ thức dậy, chúng ngạc nhiên khi thấy mẹ không dậy muộn, không nấu bữa sáng, cũng không giúp chúng làm ấm lò sưởi.
Lạ thật, mẹ bị sao vậy nhỉ?
Có phải hôm qua mẹ bị mệt quá không?
Mặc Hi mặc quần áo xong đứng dậy: “Em đi xem mẹ thế nào, mọi người chờ ở đây nhé”
Sau đó, chàng trai nhỏ rón ra rón rén qua chỗ mẹ.
Quả nhiên, khi cậu bé mở cửa phòng, thoáng nhìn thấy mẹ vẫn đang nằm trên giường, lại còn đang trùm chăn kín đầu.
“Mẹ vẫn chưa dậy.”
Không biết Hoắc Minh Thành đã ở đó từ lúc nào.
Cậu bé đang mặc bộ đồ ngủ trên người, chân cũng không mang tất nên nhẹ nhàng rón rén bước đến bên cạnh em trai.
Mặc Hi lập tức quay đầu nói: “Anh dậy rồi à? Chân còn chưa đi tất? Coi chừng ốm đấy, anh quay về đi”
Cậu bé tỏ ra lo lắng, vội vàng đưa anh trai quay về phòng.
Về điểm này, Mặc Hi hiểu.
Xét cho cùng, người anh trai này được sống trong sự bảo bọc, cơm bưng nước rót từ khi còn nhỏ, không giống như cậu, từ bé đã sống cùng mẹ nên tự học cách chăm sóc bản thân mình.
Vì vậy, Mặc Hi đã quay về phòng để giúp anh trai đi tất.
Hoắc Minh Thành: "..”
Nhìn em trai đang giúp mình chuẩn bị quần áo, cậu bé thầm hứa sau khi trở về nhất định sẽ học cách làm những việc này.
Hai anh em đều đã mặc quần áo xong xuôi, Ninh Dương vẫn chưa thức dậy nên hai cậu bé nhẹ nhàng đi ra.
“Mẹ chắc là mệt lắm vì hôm qua đã dẫn chúng mình đi chơi cả ngày. Hay là chúng mình xuống dưới mua đồ ăn sáng để mẹ không phải nấu nữa, như vậy mẹ sẽ được ngủ một giấc thật ngon!”
“Ừm”
Hoắc Minh Thành lập tức gật đầu đồng ý.
Vì thế, sau khi hai bạn nhỏ lấy tiền đã cùng nhau tay nắm tay đi ra ngoài.
Nơi này thực sự khá thuận tiện, đi xuống dưới lầu là đường phố cổ, muốn mua thứ gì cũng có, lúc trước Ôn Giai Kỳ quyết định dọn đến đây chính là vì lí do này.
Mặc Hi dẫn anh trai đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng.
“Minh Thành, anh muốn ăn gì?”
Hoắc Minh Thành cúi đầu nhìn xuống sàn nhà bẩn thỉu phía dưới chân.
Cậu bé chưa từng đến một nơi như vậy bao giờ, đối với một cậu bé từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa thì khó thích ứng với nơi này là điều không tránh được.
Haizz!
Mặc Hi thở dài rồi tự mình đi vào.
“Ông chủ, cháu muốn mua bánh bao, bánh quẩy và sữa ạ”.
“Được, Mặc Hi bé bỏng, cháu lại đến mua đồ ăn sáng đấy à, thế mẹ cháu và em gái đâu?”
Những người ở khu phố này đều biết Mặc Hi, nhìn thấy cậu bé đẹp trai đến mua đồ ăn sáng sẽ vừa mang đồ ra cho cậu vừa trò chuyện vui vẻ.
Mặc Hi cũng đáp chuyện với các cô chú.
Vài phút sau, khi bước ra, hai đôi tay nhỏ đã xách một túi lớn đầy ắp đồ.
“Chúng mình về thôi”
“Ừm”
Hoắc Minh Thành gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen đột nhiên từ cuối đường chạy tới, nhìn thấy hai cậu bé, người ngồi trong xe ngay lập tức đạp ga tiến lại gần.
“Chú Lâm?”
Hoắc Minh Thành rất tinh mắt, vừa nhìn thấy chiếc xe liền nhận ra ngay.
Đúng vậy, người này chính là Lâm Tử Khang!