Cuối cùng, Ôn Giai Kỳ bị nhốt lại một lần nữa.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không kéo dài quá lâu, vì vài giờ sau, con thuyền đã đến và cô lại được thả ra ngoài.
“Cô Ôn, đến nơi rồi, cô xuống trước đi, có lẽ hôm nay tôi không đưa mọi người đến nhà họ Hoắc được nhưng tôi đã sắp xếp chỗ ở cho cô rồi, lát nữa sẽ có người đưa cô đến đi
Người mở cửa cho cô chính là Lâm Tử Khang, sau khi thả cô ra, cậu ấy mới thông báo hôm nay tạm thời không đi đến nhà họ Hoắc.
Tạm thời không đi đến nhà họ Hoắc cũng tốt!
Cô còn đang lo lắng cô sẽ bị đuổi đi ra khỏi nhà, gặp ông cụ rồi cô phải làm cái gì bây giờ? Năm xưa, ông ấy rất yêu thương cô và xem cô như con gái ruột của mình.
Cô thật sự không lường trước được phản ứng của ông cụ khi gặp lại cô như thế nào? Có tức giận đuổi cô ra khỏi nhà không?
Ôn Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm. “Thôi được rồi, chúng ta đi nhanh đi”.
Cô nóng lòng muốn gặp lại hai cục cưng bảo bối của cô, ba người đã bị tách ra vài ngày rồi, không biết bọn chúng có khỏe không? Có nhớ cô không?
Lâm Tử Khang gật đầu rồi đưa cô xuống thuyền.
Sau năm năm, đây là lần thứ hai Ôn Giai Kỳ đặt chân lên mảnh đất này một lần nữa, tâm trạng của cô rất phức tạp.
Sau năm năm, trong suốt năm năm đó cô chưa về đây thêm một lần nào nữa, bây giờ nhìn lại, thành phố này vẫn quen thuộc như năm nào, vẫn là những tòa nhà cao tầng mọc lên từ mặt đất, nhưng nó đã không còn yên ắng như năm năm trước đây nữa rồi, nhưng thay vào đó là một thành phố xa hoa, nhộn nhịp, ầm ĩ khiến cô cảm thấy xa lạ.
Thành phố A, cuối cùng cô cũng đã quay lại rồi.
“Còn đứng đó làm gì? Lên xe đi chứ?”
Người vệ sĩ đợi ở bên cạnh nhìn thấy cô đứng im không hề nhúc nhích, có chút sốt ruột, nhanh chóng thúc giục cô.
Ôn Giai Kỳ nghe xong thì tỉnh táo lại, đi về hướng chiếc xe ở phía trước. “Cậu chủ nhỏ của các người đâu? Sao không thấy cậu ấy xuống đây?” “Cô còn dám hỏi? Không sợ chết à?” Vệ sĩ bực bội trả lời.
Thấy vậy, Ôn Giai Kỳ cũng không khỏi hỏi nữa, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mà không hề suy nghĩ tới lý do tại sao hôm nay cô không được đưa đến nhà họ Hoắc. Lại càng không quan tâm đến chuyện không thấy mặt của người đàn ông kia?
Cứ như vậy, cô đã bị bắt đi.
Nếu không đến nhà họ Hoắc, liệu cô có thể lẻn ra ngoài để thăm hai cục cưng bảo bối của cô được không?!!
Ôn Giai Kỳ bị đưa đến một khu chung cư độc lập có diện tích không hề nhỏ, bao gồm ba phòng ngủ và hai phòng khách, nhưng cửa đều bị khóa chặt lại..
Mục đích rất đơn giản, chính là vì phòng ngừa cô sẽ chạy trốn!
Tên đàn ông khốn nạn!
Ôn Giai Kỳ linh cảm có gì đó không đúng lắm, cô quay sang nhìn vệ sĩ chuẩn bị rời đi rồi đuối theo nói: “Vậy còn điện thoại di động của tôi ở đâu? Trả di động lại cho tôi, tôi phải gọi điện thoại.”
“Cô muốn gọi điện thoại? Cô muốn gọi cho ai vậy? Muốn nhờ họ đến cứu cô sao? Cô Ôn, tôi nói cho cô biết, tốt nhất là cô đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, chung cư này có rất nhiều camera, nếu bọn họ đến đây cứu cô, sớm muộn gì các người cũng chôn cùng một huyệt!”
Người vệ sĩ chỉ nói một câu như vậy nhưng cũng đủ để làm cho Ôn Giai Kỳ nghẹn ngào, cô đứng ở cửa nhìn chằm chằm người vệ sĩ, tức giận đến nỗi không thốt nên lời!
Hoắc Hạc Hiên, tên khốn nạn này! Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Cuối cùng, Ôn Giai Kỳ vẫn không làm được gì, cứ như vậy bị nhốt ở trong căn chung cư, cô đã nghĩ tới khả năng trèo cửa sổ trốn ra ngoài, nhưng nhìn tầng lầu có độ cao ba mươi mấy tầng, mới nhìn thôi cũng khiến Cố Cẩn Mai chân run lẩy bẩy, lui về, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
Cô sợ độ cao! Nếu như vậy, cô chỉ còn một biện pháp duy nhất, đó chính là cay khóa cửa.
Năm năm qua, một mình Ôn Giai Kỳ lèo lái chịu đủ mọi đắng cay để nuôi hai đứa bé ở bên ngoài, có khổ sở nào mà cô chưa gặp qua? Cô không phải là một người có bối cảnh hùng hậu, càng không phải là một người có địa vị vững chắc, mỗi bước cô đi đều phải cẩn thận tính toán, suy nghĩ cẩn thận.
Cho nên, cô biết cay khóa là một chuyện hết sức bình thường.
Tuy nhiên, cho đến khi cô lục tung căn chung cư để tìm kiếm một số dụng cụ thích hợp, cô vừa ngồi xổm xuống cổng để chuẩn bị động thủ thì đột nhiên ngoài cửa phát ra hai tiếng kêu “Răng rắc”, cửa được mở ra từ bên ngoài!
Ôn Giai Kỳ: “...”
“Mommy, mẹ đang làm cái gì vậy? Cạy khóa cửa? Quả nhiên con đoán không sai, mẹ lại bị người xấu bắt rồi, mommy, rốt cuộc mẹ đắc tội với ai vậy?”
Không ai nghĩ tới cánh cửa đột nhiên được mở cửa, đứng bên ngoài chính là một củ cải nhỏ!!
Sau khi nhìn thấy Ôn Giai Kỳ đang ngồi xổm cầm dụng cụ trong tay, củ cải nhỏ lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận, hai tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm.
Ôn Giai Kỳ sững sờ!
Trời ạ, cô bị hoa mắt rồi sao? Sao Mặc Hi lại ở đây? Sao cậu ta tìm được đến đây? Cô vừa mới đến đây thôi mà!
Ôn Giai Kỳ ngây người mấy giây.
“Mặc...Mặc Hi, sao con lại tới đây? Sao con tìm được nơi này?” Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
“Mommy ngốc nghếch, dĩ nhiên là con tìm được nơi này do có máy theo dõi trên người của mẹ rồi, mommy, mấy ngày nay mẹ làm cái gì vậy? Sao mấy ngày trước định vị của mẹ lại xuất hiện ở Đại Tây Dương? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải tại người đàn ông hôm bữa không? Ông ta lại bắt mẹ?”
Mặc Hi cực kỳ tức giận, cậu đi vào, vươn hai bàn tay nhỏ lấy máy định vị từ trên người mommy xuống.
Ôn Giai Kỳ: "..”
Cậu bé có thể ... Đừng nghiên áp cô như vậy không?
Dù sao cô cũng là mẹ của thằng bé mà, sao không chừa cho cô một chút thể diện nào hết vậy?
“Hừ, xem ra ông ta chưa rút ra bài học rồi, để xem con xử lý ông ta như thế nào? Mặc Hi bắt đầu bão nổi, cậu bé muốn để lại tờ giấy giống như lần trước.
Ôn Giai Kỳ thấy vậy, lúc này mới lấy lại tinh thần, sau đó cô chạy đến và ôm lấy cậu bé.
“Không không, Mặc Hi, con hiểu lầm rồi, anh ta không có bắt nạt mommy, anh ta chính là bệnh nhân của mommy, mấy ngày nay, mommy đi theo thuyền của anh ta đến đây để chữa bệnh cho anh ta”
“Thật ạ?”
“Thật, con phải tin mommy, bởi vì anh ta bị bệnh nên không thể ngồi máy bay để trở về, chỉ đi thuyền được thôi nên mommy theo anh ta lên thuyền, trên thuyền mất tín hiệu di động nên
mommy không liên lạc để báo con biết được, Mặc Hi, mommy thật sự xin lỗi con, chuyện này đều là lỗi của mommy, đã làm con lo lắng”
Ôn Giai Kỳ cố hết sức dỗ dành đứa con trai này, chỉ muốn kìm nén lửa giận trong lòng cậu bé. Đùa à?
Nếu để thằng bé tiếp tục nổi giận, chắc chắn Hoắc Hạc Hiên sẽ phát hiện được bất thường.
Hơn nữa, cậu là một đứa bé cực kỳ thông minh, nhìn những gì cậu đã làm với cô đi thì biết, không cần phải nghĩ nữa, cứ để cậu tiếp tục đào sâu xuống mọi chuyện, cậu nhất định sẽ tìm ra thân phận thật của tên khốn nạn kia.
Ôn Giai Kỳ căng thẳng nhìn đứa con trai này.
May mắn thay, tuy cậu bé có chỉ số IQ cực cao nhưng bây giờ cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, sau khi nghe cô nói có sách mách có chứng như vậy, cậu tạm tin không đề cập đến nữa.
“Nếu mommy đi chữa bệnh cho ông ta thì sao ông ta lại nhốt mommy ở đây?” .
".... Không có không có, mommy không có bị nhốt, anh ta sắp xếp cho mommy ở đây, vừa rồi..... Mommy cầm dụng cụ, chẳng qua là mommy cảm thấy ổ khóa kia không an toàn lắm nên muốn vặn chặt thêm một chút”.
Ôn Giai Kỳ tiếp tục nói hươu nói vượn. Mặc Hi: "...”
Chỉ vì một tên đàn ông khốn nạn mà mommy lại lảm nhảm để lừa gạt mình như vậy, xem ra cậu phải điều tra người này mới được.
Hoắc Hạc Hiện đúng không? Tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị?
Chà, cậu nhớ kỹ rồi, nhất định cậu sẽ tìm gặp ông ta sớm thôi!