Vừa nghe thấy những lời đó thì bất luận là nhà họ Bạch hay những cao thủ nhà họ Diệp đều biến đổi sắc mặt thành sợ hãi lo lắng, đặc biệt là họ càng ngày càng sợ.
Từng tên từng tên cao thủ của nhà họ Hoàng Phủ và họ Tư Mã lao ra bay về phía Bạch Tổ Y.
Vù vù vù.
Năm người.
Mười người.
Hai mươi người.
Những người này nhìn giống như những con mãnh hổ đang săn cừu non vậy, khí thế mạnh mẽ hung ác khiến người ta cực kỳ sợ hãi. "Ha ha ha... Cô bé, lại đây nào. Đi theo chúng tôi để giúp cậu chủ mua vui nào.” "Ha ha ha... Thật tò mò không biết mùi vị của người thừa kế nhà họ Bạch như thế nào nhỉ?"
Những lời nói tục tĩu bẩn thỉu được phát ra từ miệng của những cường giả của hai dòng họ, trong anh mắt của mỗi người bọn họ đều bùng cháy sự tham lam dâm tà.
Bọn họ chỉ hận không thể bắt lấy Bạch Tổ Y mà làm nhục cho thỏa mãn cơn dục vọng đang cuồn cuộn sục sôi.
Không chỉ có vậy mà bọn họ còn chủ động nhìn về phía Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt khinh bỉ.
Trong mắt bọn họ, chỉ cần Lâm Thiệu Huy hơi có hành động khác thường là họ sẽ lập tức phế bỏ anh không chút do dự.
Thấy vậy thì Bạch Tổ Y sợ hãi, sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy.
Đôi bàn tay ngọc ngà của cô ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Lâm Thiệu Huy, khuôn mặt xinh đẹp ấy ngẩng lên nhìn Lâm Thiệu Huy đầy tuyệt vọng: “Lâm... Lâm Thiệu Huy.
Cô đang cực kỳ sợ hãi.
Thời khắc này Bạch Tổ Y chỉ cảm thấy đời mình coi như xong rồi nhưng khi cô ngước nhìn Lâm Thiệu Huy thì lại thấy anh không tỏ vẻ lo lắng gì mà ngược lại còn vỗ vỗ tay Bạch Tổ Y để trấn an cô: “Vợ à, không cần lo lắng đâu.”
Cái gì? Khi nghe Lâm Thiệu Huy nói như thể thì không những Bạch Tổ Y ngẩn cả người tỏ vẻ khó hiểu mà tất cả mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Người ta đang muốn bắt vợ của anh để làm nhục, anh là chồng không những không ngăn cản mà còn nói với vẻ bình thản rằng không cần lo lắng gì hay sao?
Chuyện này...
Những tiếng bàn tán xôn xao lại vang lên.
Trong chớp mắt mọi người trong đại sảnh đều ồ lên rồi cùng nhìn về phía Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường. “Ha ha ha... Đúng là đồ bỏ đi mà. Mọi người đều nhìn rõ rồi chứ, tên đàn ông này chỉ là một con chuột vô dụng chết nhát mà thôi. Vợ của anh ta đã sắp bị bắt làm nhục đến nơi mà còn tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Thật đúng là đồ cặn bã mà." Hoàng Phủ Hiện nhe răng há họng cười một cách điên cuồng ngang ngược, lời nói thì sặc mùi khinh thường mỉa mai.
Mà đâu chỉ có mỗi anh ta, còn có cả Tư Mã Thiên Quang cùng những người của hai dòng họ Hoàng Phủ và Tư Mã nữa. Bọn họ đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy mà cười chế nhạo anh.
Đúng là đồ nhu nhược, đúng là đồ cặn bã mà.
Trong mắt của cả hai dòng họ này thì Lâm Thiệu Huy đúng thật là một tên vô dụng điển hình, anh diễn vai này thật xuất sắc và nhuần nhuyễn.
Ngay cả những người nhà họ Bạch và họ Diệp cũng đã tỏ vẻ hối hận vì trót tin lầm người.
Xem ra anh không phải là Đế Vương Hắc Ám thật rồi. Nếu không sao lại dễ dàng bỏ qua cho đám giun dế này trong khi bọn chúng đang làm nhục vợ của mình mà không hề coa bất cứ phản ứng gì vậy chứ?
Nghĩ đến đây thì Trịnh Hồng Liên cùng Diệp Vô Nhai nhìn nhau cười với vẻ đầy đau khổ.
Vù vù vù.
Cùng lúc đó thì khoảng hai mươi tên cường giả nhà họ Hoàng Phủ và họ Tư Mã đã đến trước mặt Bạch Tổ Y, khoảng cách đối bên càng lúc càng gần.
Mười mét, năm mét, ba mét...
Chỉ trong nháy mắt bọn họ đã bao vây Bạch Tổ Y lại.
Xong rồi, hoàn toàn xong đời rồi. Những người nhà họ Bạch và họ Diệp đều nhìn về phía Bạch Tổ Y bằng ánh mắt thương hại và đồng cảm. “Cô bé, lại đây đi. Ha ha ha... Những tiếng cười dâm ô lại tiếp tục vang lên.
Một tên cường giả nhà họ Hoàng Phủ đứng gần đó nhất liền thò tay về phía bộ ngực của Bạch Tổ Y định giở trò đồi bại, ánh mắt của anh ta lộ rõ vè dâm tà giống như hận không thể lập tức bắt lấy Bạch Tổ Y mà tham lam sờ soạng vậy.
Nhưng đúng lúc đó thì một giọng nói lạnh như băng rét thấu xương vang lên bên tai anh ta: “Giết."
Chỉ một chữ “giết” vang lên một cách lạnh lùng bình thản cũng đủ khiến cho anh ta sợ hãi mà rụt tay lại. Lúc này anh ta mới phát hiện ra chữ giết đó chính là từ miệng của Lâm Thiệu Huy phát ra, hơn nữa lúc này đây ánh mắt của Lâm Thiệu Huy giống như ánh mắt của ma quỷ chứ không giống như ánh mắt của người bình thường nữa. Ánh mắt đó âm u lạnh lẽo, uy nghiêm đáng sợ khiến cho tên cường giả đó không khỏi run sợ. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Ở ngoài đại sảnh chợt lóe lên một luồng sáng lấp lánh rồi tên cường giả này chỉ thấy cổ anh ta hơi lành lạnh và trên gương mặt còn đang lộ vẻ kinh hoàng đó chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cái đầu của anh ta đã từ từ rơi xuống.