**********
Nhìn chăm chú theo những ngón tay của Lâm Thiệu Huy. Nó giống như những hạt mưa, điên cuồng rơi xuống những phím đàn.
Ngay lập tức, một giai điệu cao vút và mạnh mẽ đập vào tai tất cả mọi người có mặt.
Chốc lát là giai điệu hào hùng đầy khí thế, lúc lại biến thành âm trầm thê lương. Chốc lát sau lại trở nên điên cuồng ngang ngược.
Thật khiến người khác khiếp sợ.
Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy một cảm giác áp bách lớn, tiết tấu xa lạ giống như đang hòa trộn tất cả phong cách âm nhạc vào nhau, vô cùng hỗn loạn.
Nhưng nó không khiến người ta cảm thấy bị đột ngột, ngược lại càng khiến người ta cảm nhận bài hát này một cách trực giác hơn... Là sự điên cuồng và u tối.
"Tôi... Tôi không muốn nghe nữa.”
Một cô gái cực đau khổ hét lên một tiếng. Cô ta bịt tay lên tai, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Tất nhiên là cô ta đã bị bản nhạc này dọa cho phát khóc.
Không chỉ có mình cô ta. Tất cả mọi người ở đây cũng không tự chủ được mà chìm đắm trong giai điệu điên cuồng u tối kia. Giống như đi vào địa ngục.
Cả người Quách Khải Lâm run rẩy như cầy sấy, ông ta vô cùng hoảng sợ, nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy nói: “Thật... Thật sự là Bản Sonata địa ngục."
Lúc này, Tương Hân cũng sợ tới mức run không nhẹ, cô ta run giọng nói: "Thầy Khải Lâm, “Bản Sonata địa ngục” là cái gì?”
Cô ta chưa từng nghe qua cái này. Khúc nhạc đàn quỷ dị như vậy, khiến cho người khác không muốn nghe tiếp.
Không phải là bởi vì nó khó nghe, ngược lại nó còn cực kỳ hoa lệ tuyệt mĩ.
Nhưng là bởi vì bề ngoài hoa lệ đó lại cất chứa bên là trong giai điệu ma quỷ, mỗi một nốt nhạc lại khiến cho da đầu run lên.
Sắc mặt của Quách Khải Lâm đã tráng bệch, ông ta cười khổ nói: “Trên thế giới này rất khó để diễn tấu được “Bản Sonata địa ngục”. Đây là bản nhạc piano đáng sợ nhất.”
“Cho tới nay, chưa có ai có thể nghe được hoàn chỉnh bản nhạc này. Thậm chí, bản nhạc này còn khiến cho mấy nghìn người phải tự sát. Trên toàn thế giới đã coi đây là “Bản nhạc cấm”.
“Cái bản nhạc này chỉ có ma quỷ mới nghe được thôi.”
Bản nhạc này đã khiến cho mấy nghìn người tự sát sao?
Nghe nói như vậy, trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều rùng mình. Đáy lòng họ xuất hiện một cổ ớn lạnh.
“Ừng ực!”
Đứng ở phía sau, Uông Minh Triết nuốt nước miếng xuống, trong mắt anh ta xuất hiện một tia sợ hãi nói: “Cái này... Điều này không thể nào. Đó là bài nhạc đáng sợ do ma vương trong truyền thuyết sáng tác ra, không có khả năng tồn tại được!”
Bởi vì bản nhạc này quá kinh khủng và tàn ác nên người bên ngoài ngành điên cuồng lan truyền “Bản Sonata địa ngục” do ma vương sáng tác ra.
Nhưng mà, Quách Khải Lâm lắc đầu nói: “Cái đó chỉ là lời bịa đặt thôi. Chủ nhân của bản nhạc này không phải là ma vương gì đó mà là con người.”
“Đó là ai?”
Lúc này, đám người kia trăm miệng một lời hỏi.
Nhưng mà, Quách Khải Lâm cũng không nói thêm nữa. Ánh