Lúc này, ngay cả Thẩm Ngọc Chi từ trước đến nay ấm áp, hiền lành cũng hoàn toàn điên rồi. Bà ấy bắt lấy một cái tát của Chu Như rồi tát một cái lên mặt cô ta, bộ dạng như thể giống như muốn băm cô ta thành nhiều mảnh. Nhưng lúc này người vô cùng sợ hãi vẫn là Lâm Thần Hải. Anh ta đã trợn to hai mắt, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ,
không dám tin tất cả những gì bản thân nhìn thấy.
Lâm Thiệu Huy lại là đại tông sư sao? Một đại tông sư chừng hai mươi tuổi? Chuyện này sao có thể thể được! Đại tông sư đều là sự tồn tại có thể ngẫu nhiên gặp nhưng không thể muốn là có trên toàn thế giới, cho dù là nhà họ Lâm bọn họ cũng phải đối đãi lễ độ cung kính. Mà đại tông sư vẻn vẹn hai mươi tuổi thì bọn họ mới nghe lần đầu, vô cùng kinh động. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì chỉ sợ toàn thế giới đều sẽ xôn xao. Ví như nhà họ Lâm biết Lâm Thiệu Huy chính là tông sư Huy thì chỉ sợ là dù bọn họ mặt dày cũng sẽ thỉnh cầu anh quay về, chức vị chủ nhà kia nhất định thuộc về anh. Trong một thế hệ thanh niên nhà họ Lâm, không người nào có thể so sánh được với anh.
Phút chốc này, Lâm Thần Hải chỉ cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị nghiền nát. Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày anh ta sẽ thua tên rác rưởi vứt đi của nhà họ Lâm này. Hơn nữa, anh ta dựa vào nội tình của nhà họ Lâm nên cuối cùng mới đạt được địa vị như ngày hôm nay, mà Lâm Thiệu Huy thì sao?
Anh bị đuổi ra khỏi nhà như chó mất chủ, nhưng chỉ trong thời gian mười năm ngắn ngủi mà anh đã trở thành một đại tông sư rồi sao? Làm sao có thể có người như vậy chứ?
Anh ta chỉ cảm thấy bản thân mình đang nằm mơ. Song, lúc này cuối cùng anh ta cũng cảm giác được sự sợ hãi, bởi vì anh ta biết Lâm Thiệu Huy đã thật sự định giết anh ta. Dẫu sao năm đó là anh ta đã giết chết mẹ ruột của Lâm Thiệu Huy.
“Trốn! Mau trốn đi!”
Trong lòng Lâm Thần Hải đã vô cùng rối loạn, vốn cho rằng Lâm Thiệu Huy là cá trên thớt của anh ta, nhưng bây giờ xem ra anh ta mới là cá trong chậu của Lâm Thiệu Huy. Chỉ là...
“Lão đại, không cần sợ! Hôm nay Tướng Huy sẽ tham gia chiến quân đoàn, tôi không tin anh ta dám ngang nhiên giết người trước mặt Tướng Huy”
+
Lúc này, một tướng lĩnh của quân đoàn Cú hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ vẻ xem
thường.
Tướng Huy sao?
Nghe đến lời này, các tướng lĩnh có mặt của quân đoàn Cú vốn sợ hãi cũng lần
lượt lấy lại tinh thần.
Đúng, bọn họ còn có Tướng Huy. Tướng Huy là ân nhân cứu mạng của bọn họ. Hôm nay, bọn họ vốn bảo Long Cửu Hội hẹn Tướng Huy thay bọn họ, định hôm nay gặp Tướng Huy. Tướng Huy tuyệt đối sẽ không thấy bọn họ chết thảm mà không có chút động tĩnh gì. Mà lời này ngược lại đã nhắc nhở Lâm Thần Hải.
Đúng vậy!
Tướng Huy cũng ở đây, mặc dù bọn họ không tập hợp cùng nhau, nhưng suy cho cùng thì anh ta thân là người của quân đội, hơn nữa cũng vẫn là người có chiến công hiển hách, tin rằng Tướng Huy sẽ không thấy chết mà không cứu.
Ngay sau đó, nỗi sợ trong lòng anh ta liền bị đè ép xuống, trên mặt theo đó hiện lên một nụ cười chế giễu, châm dầu vào lửa và nói: “Tông sư Huy, mày thật là to gan, lại dám giết người trước mặt Tướng Huy trong trận tranh tài của quân đoàn. Mày đây là không xem Tướng Huy ra gì sao?”
Mà lúc này, cả nhà Chu Như vốn ngẩn ra, sau đó đồng loạt cười lên: “Đúng, có Tướng Huy. Anh ta là một trong bốn tướng quân lớn của An Nam, sức mạnh bí hiểm. Nếu anh ta ra tay thì Lâm Thiệu Huy hẳn phải chết.”
Chu Như liền trực tiếp làm ầm lên: “Lâm Thiệu Huy, anh không ngờ tới nhỉ? Hôm nay cậu cả nhà họ Lâm đã hẹn Tướng Huy ra để đàm phán. Anh làm hỏng cuộc đàm phán này thì Tướng Huy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Anh đợi chết đi!” Lâm Thiệu Huy lúc này tựa như một người đã chết trong mắt cô ta.
Mà Lâm Thần Hải lại nhìn Lâm Thiệu Huy từ trên cao, khóe miệng chứa một nụ cười nhạt: “Lâm Thiệu Huy, bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi tao thì có lẽ tao còn có thể cầu xin tướng Huy bảo anh ta bỏ qua cho mày!”
Chỉ là Lâm Thiệu Huy lại làm lơ lời của bọn họ, từng bước áp sát lại, sát khí trong mắt hừng hực: “Làm sao cậu khẳng định, Tướng Huy nhất định sẽ giúp cậu?”
Cái gì!
Sắc mặt Lâm Thần Hải hoàn toàn tái mét, anh ta không ngờ Lâm Thiệu Huy điên cuồng như vậy, thà liều lĩnh chống đối mối nguy của tướng Huy cũng phải giết anh ta?
Đây là định lấy mạng đổi mạng với anh ta sao?
Tức thì, anh ta liền giống người bị kích động, nghiêm giọng hét thảm lên: “Tướng Huy, mau đến cứu tôi! Nếu anh có thể cứu tôi một mạng, sau này tôi làm chủ nhà họ Lâm, nhất định sẽ nghe theo anh!”
Để giữ mạng sống mà anh ta thậm chí đã không tiếc làm tôi tớ. Anh ta không thể chết được. Anh ta còn có tương lại rất tốt, tương lai anh ta sẽ trở thành chủ của nhà họ Lâm, tung hoành An Nam. Anh ta không thể ngã xuống lúc này.
Những lời của anh ta lại khiến Từ Long Khiểu cười lớn ha ha: “Lâm Thần Hải, không phải vị Tướng Huy kia ở ngay trước mặt cậu sao?”