Xôn xao!
Sau khi một người đồng nghiệp nào đó nói xong. Đặc biệt là sau khi nói lên cái tên”Lâm Thiệu Huy” này rồi, toàn bộ văn phòng đều sôi trào lên.
Hết người này đến người hết đều đồng loạt quay sang nhìn vào video.
Không sai!
Mí mắt tất cả mọi người đều giật điên cuồng, càng xem càng cảm thấy giống Lâm Thiệu Huy.
Đâu chỉ mỗi bọn họ!
Lúc này Bạch Tổ Y cũng đã đơ toàn tập. Cô nhìn bóng dáng hơi mờ tối trong đoạn video kia, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Lâm Thiệu Huy?
Đúng là rất giống đó!
Một suy nghĩ vô cùng to gan xuất hiện trong đầu óc Bạch Tố Y, làm cô thật sự không dám tin vào hai mắt cô nữa. Nhưng mà ngay lúc Bạch Tố Y cũng cho là người này thật sự là Lâm Thiệu Huy thì.
Cô thư ký Hồng Vân ở bên cạnh lập tức bật cười thành tiếng.
"Ha ha ha... Mấy người bị ngu à? Hình ảnh trong video mờ như thế, sao mấy người có thể chắc chắn rằng người đó là Lâm Thiệu Huy chứ?"
"Hơn nữa mấy người còn không thấy rõ sao? Lúc nãy người này đã dùng hạt đào, hạt nho và trái ớt phế đi ba đệ tử của Kim Cương đó! Lâm Thiệu Huy làm được chuyện này à!”
Không sai!
Lời nói của Hồng Vân làm cho những tiếng ồn ào xung quanh dần dần yên lặng lại.
Mỗi nhân viên trong tập đoàn Bạch Kỳ đều rối rít lắc đầu cười khổ.
“Đúng vậy, Hồng Vân nói không sai, tuy Lâm Thiệu Huy cũng biết vài thế võ, nhưng không thể giỏi đến thế được!"
"Đúng đó, lần trước anh ta đánh nhau với con trai của ông Thiên Hà, đánh cái cậu chủ kia suốt từ tầng mười lăm xuống đến tầng một! Nếu anh ta giỏi như vậy, đã tát một phát làm cái cậu ấm kia chết tươi từ lâu rồi!”
Mọi người mồm năm miệng mười, lại nhớ đến ấn tượng yếu đuối và yên lặng ngày thường của Lâm Thiệu Huy xong.
Mọi người lập tức quăng ngay cái suy nghĩ người xem thần bí kia là Lâm Thiệu Huy ra khỏi đầu.
Chỉ có Bạch Tố!
"Thật sự không phải Lâm Thiệu Huy sao?”
Bạch Tố Y cũng có chút không xác định, cô nghi ngờ là đúng, nhưng trong lòng lại hy vọng là không phải!
Ngay lúc Bạch Tố Y còn đang suy nghĩ vấn vơ. Hồng Vân đứng bên cạnh lập tức hét lên:
"Mọi người mau nhìn kìa! Ông cụ Tống Minh Vương chuẩn bị đi báo thù!"
Cái gì!
Cô vừa nói xong, tất cả nhân viên đều hoảng sợ.
Sau đó mọi người đều vội vàng nhìn video, lập tức hoảng sợ phát hiện ra, sau khi Lâm Thiệu Huy đứng dậy, ông cụ Tống Minh Vương, người đứng đầu của võ thuật truyền thống ở Giang Nam, lại quay sang nói gì đó với chín cao thủ võ học truyền thống.
Rồi sau đó, mười người đều đồng loạt nhấc chân, cùng bước nhanh về hướng Lâm Thiệu Huy đang đứng.
Xôn xao!
Mười người cùng nhau đi!
Mọi người nhìn thấy tình hình này đều ồ lên.
"Trời ơi, không lẽ mười cao thủ võ học truyền thống muốn cùng nhau ra tay đánh với người xem thần bí này hay sao?”
"Không thể tưởng tượng được! Không lẽ thực lực của người xem thần bí này đã mạnh đến mức phải cần mười cao thủ võ học truyền thống cùng nhau đánh rồi sao?”
Mọi người liên tục xôn xao bàn tán.
Mà Bạch Tố Y lại vừa hoảng sợ vừa thấp thỏm. Không chỉ mình cô!
Sau khi nhìn thấy cả mười cao thủ võ học truyền thống đều đồng loạt bước về phía Lâm Thiệu Huy rồi, tất cả mọi người trong viện hí kịch đều bùng nổ.
“Ha ha ha... Xong rồi! Sư công của tôi và các cao thủ võ học truyền thống vậy mà lại muốn đồng thời ra tay! Thằng nhóc này chết chắc rồi!” Trên gương mặt của Thiết Diện Thương Lang hiện lên vẻ vô cùng sảng khoái.
Mà Đoạn Thuần đứng bên cạnh, cười đến môi sắp kéo đến mang tai.
Anh ta giống như hận không thể lập tức được nhìn thấy cái cảnh Lâm Thiệu Huy bị xé nát đầy thê thảm vậy.
Ngay cả đám Kim Cương cũng mặt mày vô cùng phức tạp.
Nhưng mà!
Lộc cộc.
Ngay lúc nhóm mười người Tống Minh Vương cùng nhau đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Mọi người đều đang chờ đợi thời khắc bọn họ ra tay, một cảnh làm người ta kinh ngạc muốn rớt mắt lại xuất hiện! Phần phật!
Mười cao thủ võ học truyền thống ở Giang Nam lại đồng loạt cúi người chào Lâm Thiệu Huy.
"Bọn tôi bái kiến tông sư Huy!!!”