Nhìn thấy cậu chủ Hải trong nháy mắt tất cả mọi người chợt cảm thấy tê cả da đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bởi vì họ đều biết người ở trước mắt này chính là vương giả trời sinh!
Quyền quý thực sự!
Một động tác có thể ảnh hưởng tới sự tồn tại của toàn An Nam.
Trong mắt Lâm Thần Hải họ chỉ giống như là sâu kiến mà thôi!
Ngay cả Long Cửu ở trong nháy mắt khi Lâm Thần Hải xuất hiện cũng hiện ra vẻ ngưng trọng.
Ông ta ở Nam Lộc nói một thì không có hai nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như là rắn địa phương!
Nhưng người ở trước mắt thế nhưng là hoàng đế thực sự danh xứng với tên!
Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng kìm nén!
Các nhân vật lớn ở đây đều có vẻ mặt lo lắng giống như đã phạm phải sai lầm gì đó, tất cả đều cúi đầu không dám nhìn Lâm Thần Hải.
Họ sợ bị Lâm Thần Hải nhớ kỹ rồi tiếp theo sẽ tính số họ.
Mà cả nhà Chu Như nhìn thấy Lâm Thần Hải xuất hiện thì lập tức mừng như điên, chỉ cảm thấy cứu tinh của mình tới rồi.
Ánh mắt họ nhìn về phía Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy kèm theo sự oán độc và chê cười.
Giống như đang nhìn một người chết vậy!
Mà khoảnh khắc khi nhìn thấy Lâm Thần Hải.
Hai con mắt của Lâm Thiệu Huy điên cuồng co vào.
Bên trong đã đỏ một mảnh.
Anh mãi mãi cũng không quên đường cảnh năm đó người đàn ông này từng gậy từng gật đánh vào người mẹ anh.
Mẹ của anh tan nát cõi lòng, cầu xin Lâm Thần Hải bỏ qua đứa con trai mười tuổi là mình, nhưng đáp lại mẹ anh lại là lời chửi mắng độc ác của Lâm Thần Hải và tiếng cười nhe răng tàn nhẫn.
Sau đó nỗi đau và oán hận này giống như một loại nguyền rủa, vẫn luôn quần quanh lấy Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy biết mình chỉ có giết Lâm Thần Hải mới có thể thoát khỏi nỗi đau này.
Lâm Thần Hải đáng chết.
Mà cảm nhận được cảm xúc lúc này của Lâm Thiệu Huy, Bạch Tổ Y cũng nắm chặt tay anh, đau lòng nhìn chồng mình.
Cô vẫn là lần đầu nhìn thấy Lâm Thiệu Huy lộ ra vẻ mặt đáng sợ như thế.
Có thể tưởng tượng Lâm Thần Hải nhất định đã làm chuyện không thể tha thứ với anh.
Theo Lâm Thần Hải ra trận, toàn trường giống như bị sự im lặng đóng mở, lặng ngắt như tờ.
Không ai dám mở miệng hỏi anh cái gì.
Cốc cốc cốc...
Lâm Thần Hải giống như quận lâm thiên hạ, bước chân nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi đi vào giữa sân.
Mỗi một bước chân kia đều khiến tất cả mọi người ở đây sợ hãi không thôi.
Giống như một con mãnh hổ xâm nhập bầy cừu.
Theo sát đó, anh ta chính là đứng trước mặt một nhà Chu Như, nở nụ cười nói: "Bộ quan tài này là các người tặng?”
Nghe vậy, Chu Chí Đức lập tức kích động đến nỗi hai chân nhũn ra, không thể tin nổi Lâm Thần Hải vậy mà lại chủ động nói chuyện với bọn họ, đây thực sự là được sủng ái mà lo sợ.
Khiến bọn họ kích động không thôi.
Chu Chí Đức lập tức liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, Bạch Tổ Y đáng chết, cũng dám đắc tội cậu cả anh, chúng tôi chính là cố ý đưa bộ quan tài này cảnh cáo cô ta”
Ông ta biết đây chính là cơ hội tốt để nịnh bợ Lâm Thần Hải.
Lúc này Lâm Thần Hải bèn khen ngợi cười một tiếng, dường như rất hài lòng mà gật đầu nói: "Làm rất tốt.”
Âm!
Một nhà Chu Chí Đức này mừng như điên.
Trên mặt từng người nồng đậm vui sướng.
Vô cùng kích động.