Một câu này khiến tất cả người nhà họ Bạch kinh ngạc sững sờ.
Chỉ trong chớp mắt tất cả mọi người đều run lên.
Vốn dĩ, trước kia bọn họ để Bạch Tố Y làm chủ tịch, chính là vì phương thuốc và kỹ thuật nghiên cứu trong tay Lâm Thiệu Huy.
Nhưng bây giờ, Lâm Thiệu Huy đã hoàn toàn vô dụng.
Vậy chỉ cần ép Bạch Tố Y giao ra phương thuốc và kỹ thuật nghiên cứu, tập đoàn Bạch thị của bọn họ sẽ chỉ có lợi vô hại.
Vào lúc này.
Người vui mừng nhất hẳn là Bạch Long Hải và Bạch Chí Phàm.
Bọn họ không ngờ rằng gia đình Bạch Đình Xuyên thế mà lại ra sức ủng hộ mình, hơn nữa trước đó, còn đưa ra một đề nghị giật gân như vậy...
Phù...
Tiếng hít thở của Bạch Chí Phàm, đã bắt đầu trở nên nặng nề.
Anh ta cảm kích gật đầu với ông chú hai Bạch Đình Xuyên của mình, sau đó dùng vẻ mặt đầy nghiêm túc nói với ông cụ Bạch:
"Ông nội, ông cũng nghe thấy rồi đấy! Lâm Thiệu Huy là tự mình tìm chết, chết cũng không đáng tiếc! Nhà họ Bạch chúng ta, không cần thiết vì một đứa bỏ đi như vậy, mà làm loạn ầm ĩ lên!"
"Vì vậy, vứt bỏ Lâm Thiệu Huy, bắt Bạch Tố Y giao phương thuốc và kỹ thuật nghiên cứu ra, mới là lựa chọn tốt nhất"
Bác cả Bạch Long Hải bên cạnh cũng lập tức tiếp lời:
"Ba! Đừng do dự nữa! Bây giờ cả nhà chú ba đối với tập đoàn Bạch thị chúng ta, đã không còn chút giá trị gì nữa!”
"Chỉ cần bọn họ giao phương thuốc và kỹ thuật nghiên cứu ra, nhà họ Bạch chúng ta sẽ không đề bọn họ thiệt thòi!"
"Hơn nữa, Bạch Tổ Y dù sao cũng là một đưa con gái, sao có thể so được với Bạch Chí Phàm!"
Lúc này, vừa nhìn thấy bác cả và chú. hai, tất cả đều nhất mực ủng hộ Bạch Chí Phàm.
Những người có bắt vị trí trong nhà họ Bạch, cũng đầu thi nhau đưa ý kiến.
Hết người này đến người khác chất vấn.
Hầu như tất cả, đều vì ủng hộ Bạch Chí Phàm làm chủ tịch, bắt Bạch Tố Y giao ra phương thuốc.
Âm!
Cảnh tượng này, giống như từng nhát dao, hung hăng cắm sâu vào tim Bạch Tố Y.
Nước mắt tí tách tí tách, không ngừng rơi ra từ khóe mắt cô.
"Sao các người có thể như vậy." Bạch Tố Y hoàn toàn nổi giận.
Cô vừa đau đớn rơi lệ, vừa chỉ thẳng vào người nhà họ Bạch, phẫn nộ hét lên:
"Bình thường các người khinh thường Lâm Thiệu
Huy, tôi nhịn!"
"Bình thường các người sỉ nhục gia đình tôi, tôi nhịn!"
"Nhưng bây giờ, Lâm Thiệu Huy gặp chuyện, anh ấy có công với nhà họ Bạch, các người lại nhẫn tâm bỏ rơi anh ấy, các người còn muốn cướp đoạt phương thuốc của anh ấy! Các người có còn là con người không!"
Đau lòng!
Giờ phút này, Bạch Tố Y đau lòng hơn bao giờ hết, cô không tài nào ngờ được, người nhà của mình lại nhẫn tâm vô tình như vậy.
Lâm Thiệu Huy là chồng của cô mà.
Nhưng mà trong mắt những người này, lại đơn giản giống như bỏ rơi một con mèo con chó, lòng người lạnh lẽo như vậy, không khỏi khiến cô thất vọng.
Lời Bạch Tố Y nói, lập tức khiến đám người nhà họ
Bạch còn đang muốn tiếp tục thuyết phục phải ngậm chặt miệng.
Nhưng mà, Bạch Tư Yên lại cười lạnh như thể chế nhạo.
Cô ta nhìn người chị họ này của mình, giống như nhìn một con chó rơi xuống nước:
“Hừ! Bạch Tố Y, cô cũng có ngày hôm nay! Để tôi nói cho cô biết, chồng của cô chết chắc rồi, nhà họ Hoàng nhất định sẽ không tha cho anh ta, từ nay về sau cô chính là một góa phụ!" "Cho nên, vì nhà họ Bạch chúng ta, ngoan ngoãn giao phương thuốc ra đi! Nếu không, cả nhà cô đừng mơ lấy được một đồng!
Từng lời Bạch Tư Yên sắc tựa lưỡi dao, khiến cơ thể Bạch Tố Y run lên.
Mà Bạch Chí Phàm cũng cười lạnh một tiếng, không chút nể tình nói:
"Bạch Tố Y, giao phương thuốc ra đi! Nếu không, nhà họ Hoàng sẽ không tha cho Lâm Thiệu Huy, cũng sẽ không tha cho cô!"
Âm!
Từng câu từng chữ, càng khiến Bạch Tố Y run lên bần bận, sút chút thì ngã quy xuống đất.
Lâm Thiệu Huy xong đời rồi sao?
Gia đình của mình hoàn toàn vỡ nát rồi sao?
Bạch Tố Y lúc này, giống như một cô bé bất lực tuyệt vọng giữa cơn bão.
Cô nhớ Lâm Thiệu Huy, cô cảm thấy, có lẽ trên đời này chỉ có Lâm Thiệu Huy, mới có thể đem lại ấm áp cho mình.
Mà chính ngay lúc này!
"Nhà họ Hoàng? Là cái thá gì chứ!" Khi âm thanh quen thuộc đến tận xương tủy này vang lên, cơ thể Bạch Tổ Y run rẩy kịch liệt, nước mắt trào ra nhìn ra ngoài cửa.