Ực!
Lúc này, dường như cổ họng của tất cả mọi người bị nghẹn lại, không thể phát ra một chút âm thanh nào, con người như muốn phá tung đôi mắt đi ra.
Hai người Bạch Trần và Bạch Hổ vậy mà lại quỳ gối trước mặt Lâm Thiệu Huy?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Tất cả mọi người điên cuồng xoa mắt để xem có phải mình nhìn thấy ảo giác hay không, nhưng dù bọn họ có xoa như thế nào đi chăng nữa thì cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi.
Cảnh tượng sau đó lại khiến tinh thần bọn họ hoàn toàn nổ tung! Hai người kia không những quỳ gối trước mặt Lâm Thiệu Huy, mà còn thỉnh tội với anh nữa?
Chuyện này khiến quần chúng cảm thấy như có một luồng khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, bọn họ cảm thấy mình xuất hiện ảo giác mất rồi.
Nhất là hai ba con Bạch Đình Xuyên, sau khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này thì trái tim đập nhanh như muốn nổ tung ra vậy.
Bọn họ điên thật rồi! Vừa rồi bọn họ tìm mọi cách làm nhục Lâm Thiệu Huy, vậy mà trong nháy mắt hai vị cậu chủ kia lại trở nên khúm núm với anh, sao bọn họ có thể tiếp nhận chuyện này được?
Thế nhưng, cảnh tượng khủng bố hơn lại xảy ra. “Gia chủ nhà họ Bạch - Trịnh Hồng Liên xin thỉnh tội với cậu Thiệu Huy." “Huyết Long, Huyết Hổ xin thỉnh tội với cậu Thiệu Huy.
Đùng!
Trong đầu tất cả mọi người vang lên một tiếng nổ to, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng kinh hãi. Cảnh tượng này đúng thật là gây chấn động thế kỷ luôn ấy!
Bạch Hổ và Bạch Trần quỳ xuống đã thấy kinh khủng rồi, vậy mà giờ chiến thần Long Hổ và Trịnh Hồng Liên cũng quỳ xuống luôn, quả thực khiến bọn họ tuyệt vọng.
Toàn bộ tòa nhà chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, tất cả mọi người mang vẻ mặt như thấy quỷ mà nhìn Lâm Thiệu Huy. Không nhờ ông chủ nhà mình lại khủng bố đến như vậy, có thể khiến cho chiến thần Long Hổ và gia chủ nhà họ Bạch phải quỳ xuống thỉnh tội nữa cơ?
Lúc này, vợ chồng Bạch Tuấn Sơn cũng trợn tròn mắt, đây chính là gia chủ nhà họ Bạch đấy! Nhà họ Bạch tại Nam Lộc trong mắt của họ tựa như một cái gì đó cao siêu lắm, vậy mà bọn họ lại quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy à?
Không phải bọn họ đang nằm mơ chứ? “Bọn họ... thỉnh tội với Lâm Thiệu Huy.. Bạch Chí Phàm bối rối, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, cảnh tượng này đối với bọn họ tựa như một cơn ác mộng. “Tôi có thể khiến bọn họ quỳ xuống, các người tin không?” Lời vừa rồi của Lâm Thiệu Huy chấn động trời xanh, khiến đầu óc anh ta như muốn nổ tung.
Tin sao?
Hôm nay sự thật bày rành rành trước mắt, sao bọn họ có thể không tin cho được! “Giả dối! Không thể nào có chuyện như vậy được! Gia chủ, chiến thần, các người nhất định đã lầm rồi. Lấy thân phận của các người sao có thể quỳ xuống trước mặt tên vô dụng này được?" Bạch Đình Xuyên gào thét như một kẻ điên, ông ta không thể nào tiếp nhận được chuyện này.
Tên vô dụng này có tư cách gì mà áp đảo cả đám người gia chủ cơ chứ? “Im ngay!" Trịnh Hồng Liên vô cùng phẫn nộ, trong mắt hiện lên sát khí, căm tức nhìn đám người Bạch Đình Xuyên: “Bạch Đình Xuyên, Bạch Chí Phàm, các anh thật to gan, tôi bảo các anh đến trấn an ba mẹ vợ của cậu Thiệu Huy, vậy mà các anh lại khinh khi bọn họ, các anh đúng là đáng chết mà!”
Cái gì?
Đám người Bạch Đình Xuyên và Bạch Chí Phàm lập tức biến sắc, hóa ra Bạch Trần và gia chủ nói “trấn an” là hoàn toàn theo nghĩa đen, thế mà bọn họ tự cho là đúng, hiểu lầm ý nghĩa của câu này.
Nghĩ vậy, đám người Bạch Đình Xuyên lập tức run bắn cả người, mặt xám như tro tàn. Bạch Đình Xuyên trừng to mắt, cực kỳ không cam lòng nói: “Rốt cuộc là tại sao? Rõ ràng đám người kia chọc giận chúng ta, chúng ta nên giết bọn họ mới đúng!” “Tại sao à?” Trịnh Hồng Liên lập tức cười lạnh một tiếng, khinh miệt liếc nhìn Bạch Đình Xuyên: “Bởi vì Bạch Tổ Y là người thừa kế đầu tiên của nhà họ Bạch chúng ta”
Đùng!. Một câu nói khiến cơn sóng to nổi lên, tất cả mọi người không thể tin vào tai mình.
Người thừa kế đầu tiên của nhà họ Bạch, chẳng phải địa vị còn trên cả Bạch Hổ và Bạch Trần sao? Đùa gì vậy?