**********
Đúng là không thể nào ngờ tới mà.
Sở dĩ những ông chủ lớn tụ tập ở đây là vì nghe nói đêm nay nhà họ Từ ở Bắc Lộc có khả năng sẽ đến đây để xin lỗi cho Bạch Tổ Y.
Mà Tướng Huy cũng rất có thể sẽ xuất hiện.
"Bạch Tố Y, cháu nhìn xem, cháu nhìn cho rõ. Bây giờ, toàn bộ Nam Lộc, Bắc Lộc đều cúi đầu trước cậu chủ Triết."
"Một người có quyền thế, tại to mặt lớn như vậy, nếu như cháu bỏ lỡ thì có hối cũng không kịp đâu." Ông cụ nhà họ Thẩm kích động không thôi, nhanh chóng khuyên nhủ Bạch Tổ Y.
Lúc này, ông ta nóng lòng, gấp gáp muốn lợi dụng Bạch Tố Y để lấy lòng Uông Minh Triết.
"Đúng đó, Bạch Tố Y, chị nhìn nhà họ đi, đến khi nào nhà chị mới được nở mày nở mặt như hôm nay? Chỉ cần chị gật đầu một cái, từ nay về sau nhà chị sẽ là gia tộc giàu có nổi tiếng bậc nhất Việt Nam, muốn hô mưa gọi gió thế nào cũng được."
"Bạch Tổ Y, chị mau ly hôn với tên rác rưởi Lâm Thiệu Huy kia đi. Vốn dĩ anh ta đã không xứng với chị rồi, cậu chủ Triết mới đúng là chàng rể mơ ƯỚC.
Thẩm Ngọc Linh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong mắt cô ta không khỏi lộ ra sự ghen ghét, đố kỵ. Cô ta chỉ hận rằng người Uông Minh Triết theo đuổi không phải là cô ta.
Chỉ cần Uông Minh Triết gật đầu, cô ta sẵn sàng đá Châu Đức Long sang một bên.
Nam Lộc, Bắc Lộc, tất cả các ông chủ lớn đều cung kính, cúi người hoan nghênh, cúi chào.
Một người đàn ông có thân phận cao quý như vậy, nói dễ hiểu thì chính là một vị vua tối cao.
Mà người phụ nữ của anh ta sau này sẽ trở thành hoàng hậu.
"Mọi người."
Mà khi nghe lời nói hám lợi của đám người nhà họ Thẩm, sắc mặt Bạch Tổ Y tối sầm lại.
Thấy cô không vui, Uông Minh Triết vội vàng hòa giải: "Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, mau đi nhanh lên."
Lúc này, Bạch Tố Y đã nhìn thấy năng lực của anh ta. Anh ta tin rằng sẽ không lâu nữa, Bạch Tố Y sẽ quỳ rạp dưới khí thế này của anh ta.
Lúc này, nhìn thấy nhiều ông chủ lớn như vậy đến lấy lòng, trong tiềm thức anh ta cho rằng những ông chủ này chắc hẳn đã biết được anh ta đã trở thành viên nhà họ Lâm nên mới đến nịnh nọt.
Ngay lập tức, anh ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Sải bước lớn về cánh cửa trước mặt.
Nhưng chính tại lúc này, một người đàn ông dừng lại ngăn trước mặt anh ta, lớn giọng: "Anh là ai? Ai cho anh vào đây."
Người này không phải là ai khác, mà chính là Diệp Thế Hào.
Họ ở đây để chào đón Tướng Huy, còn những người khác đều phải đi qua cửa sau, bởi vì cửa trước này là dành riêng cho Tướng Huy.
Tuy nhiên, Uông Minh Triết lại vô cùng kiêu ngạo định bước vào, điều này lập tức đã chọc giận đến anh ta và đám ông chủ Trịnh Hồng Liên.
"Đồ mắt chó mù nhà anh, ngay cả anh Lâm cũng không nhận ra."
Lập tức, Thúy Bình tức giận đến mức bước tới mà chửi bới, bộ dạng như thể chó săn: "Ngay cả khách quý do Kinh Đỉnh đích thân mời đến cũng dám xúc phạm, tôi thấy anh là đang chán sống rồi. Cút đi mau, kẻo lát nữa cậu chủ Triết khiến anh đẹp mặt thì đừng có trách."
"Anh ta... Anh ta là anh Lâm?"
Diệp Thế Hào ngay lập tức sững sờ, với vẻ mặt ngơ ngác nhìn Uông Minh Triết.
Cái tên ngu ngốc này là Tướng Huy?
Thật là một câu chuyện hài hước.
Uông Minh Triết “Hừ” lạnh một tiếng, rồi kiêu căng nhìn anh ta: "Phí lời. Nếu không phải là tôi thì là anh chắc?"
"Chó khôn thì không cản đường, mau chóng tránh ra. Nếu làm lỡ thời giờ của tôi, có tin rằng tôi sẽ khiến anh phải cuốn gói cút khỏi chỗ này không."
Vừa nghe thấy lời này, Diệp Thế Hào tức đến mặt mũi méo xệch, tát vào mặt Uông Minh Triết một cái khiến anh ta ngã ra sau.
Đôi mắt Diệp Thế Hào đầy tức giận: "Anh là cái thá gì mà dám giả