Lâm Thiệu Huy bước từng bước đi về phía đài sân khấu!
Cái gì?
Tất cả mọi người ở đây đều xù lông, dùng loại ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Lâm Thiệu Huy.
Thằng nhóc này, chẳng lẽ thực sự định đi lên sân khấu nói chuyện?
Anh thực sự coi mình là Tướng Huy sao?
“Lâm Thiệu Huy, anh đang tìm cái chết sao?”
Vương Thanh Chí tức giận nói, không quen nhìn bộ dạng giả vờ bí ẩn này của Lâm Thiệu Huy.
“Anh ta muốn chết thì kệ anh ta đi, ngăn cản anh ta làm cái gì?”
Khóe miệng Triệu Yến Chi cong lên một nụ cười độc ác.
Lập tức!
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thiệu Huy như là đang nhìn một tên ngốc, cực kì khinh miệt nhìn Lâm Thiệu Huy, khóe miệng cong lên nụ cười cười trên nỗi đau của người khác.
Phảng phất giống như là tiên đoàn được, cái người này sẽ chết!
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại ngoảnh mặt làm ngơ đối với những lời chất vấn ở xung quanh mình, vẫn duy trì những bước đi bình ổn như cũ.
Mà lúc này, Long Cửu cũng sải bước đi về phía Lâm Thiệu Huy, vẻ mặt âm trầm tới cực điểm.
Để Tướng Huy chịu nhục, đây là do ông ta thất trách!
Nhìn thấy vẻ mặt này của Long Cửu, nụ cười trên mặt những người kia càng đậm, bọn họ đều cảm thấy Long Cửu sắp tìm Lâm Thiệu Huy gây chuyện.
Nhưng khi mọi người đều cho là Lâm Thiệu Huy sắp gặp đại nạn.
Bọn họ lại thấy được một cảnh tượng vô cùng kinh dị!
Long Cửu quỳ gối xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy, trầm giọng nói:
“Long Cửu, kính chào Tướng Huy!”
Đoàng!
Một âm thanh kinh ngạc vang lên trong đầu tất cả mọi người, khiến cho tất cả mọi người đều khẽ giật mình!
Mà trên mặt tất cả bọn họ đều là vẻ sợ hãi!
Tâm trạng chìm xuống tận đáy cốc ngay trong khoảnh khắc này!
Bọn họ vừa nghe thấy cái gì?
Bọn họ vừa nhìn thấy cái gì?
Long Cửu thực sự quỳ rạp xuống đất, tôn xưng Lâm Thiệu Huy là Tướng Huy?
Lâm Thiệu Huy, thực sự là Tướng Huy!
Một câu nói kia giống như một tiếng sét đánh, hung hăng đánh vào óc của đám. người Triệu Yến Chi!
Khiến bọn họ lúc này không thể tin vào tai mắt mình được nữa!
Bọn họ muốn hoàn toàn điện rồi!
Chuyện này, làm sao có thể chứ!
Một trong bốn đại tướng uy danh hiển hách của An Nam lại quỳ gối trước mặt tên. rác rưởi bị nhà họ Lâm trục xuất?
Không thể tin được!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt như muốn rơi ra!
“Không thể nào, tên rác rưởi này làm sao có thể là Tướng Huy được? Ngài Cửu, ông đang nói bậy bạ gì đó!”
Triệu Yến Chi hoảng sợ hét lên, bây giờ cô ta hoàn toàn mộng mịt!
Lâm Thiệu Huy thực sự là Tướng Huy sao? Vốn dĩ cô ta cho rằng Lâm Thiệu Huy vì bảo toàn tính mạng cho nên mới nói lung tung, nhưng mà hiện tại...”
Lại là thật!
Cô ta không tiếp thu được kết quả này!
Không chỉ riêng cô ta, mấy người Vương Thanh Chí cũng hoàn toàn mộng mịt!
Người bọn họ tốn bao nhiêu khó khăn muốn nịnh bợ lại là người bọn họ miệt thị là rác rưởi?
Cho tới tận bây giờ, Lâm Thiệu Huy ở trong mắt bọn họ chỉ là sâu kiến rác rưởi, muốn dẫm thì dẫm!
Nhưng mà bây giờ....
Anh đã trở thành một sự tồn tại không ai có thể chạm vào được!
F
+
Nghĩ tới đây, bọn họ thực sự muốn điên rồi!
Chỉ là!
Long Cửu không có giải thích, vẫn duy trì tư thế cung kính như cũ, quỳ gối ở trước mặt Lâm Thiệu Huy!
Không dám thở mạnh một chút!
Nhưng mà!
Chuyện khiến mọi người càng không thể tưởng tượng được xảy ra!
Mấy ông lớn siêu cấp đã đợi được lâu, theo sát Long Cửu, lần lượt đi về phía Lâm Thiệu Huy.
Trên mặt mang theo sự vui vẻ phấn khích!
Mãi đến khi đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy...
“Bụp bụp!”