Động tác của bọn họ đều nhịp nhàng, tất cả đều cúi chào về phía Lâm Thiệu Huy:
.
"Tứ đại gia chủ, kính chào Tướng Huy!”
“Chiến thần Long Hổ, kính chào Tướng Huy!”
“Bắc Cảnh Vương, kính chào Tướng Huy!”
“Mike, kính chào Tướng Huy!”
Những giọng nói kính cẩn lần lượt vang lên.
Những người này đều là những ông lớn đã nổi tiếng lâu đời, trong nháy mắt, tất cả
bọn họ đều quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Đoàng!
Khi những ông lớn này quỳ xuống, toàn bộ phòng yến hội lập tức trở nên yên tĩnh.
Đám người Triệu Yến Chi và những tân khách ở đây đều trợn mắt há hốc mồm!
Bọn họ nhìn thấy các ông lớn ở đây đều cùng nhau quỳ xuống xuống dưới chân một người đàn ông!
Tôn xưng người đàn ông kia là Tướng Huy!
“Bụp!”
Vẻ mặt Triệu Yến Chi ủ rũ, trách bệnh như giấy, hai chân cô ta nhũn ra, ngã co quắp trên mặt đất.
Khuôn mặt xinh đẹp kia tái nhợt đi, đầy vẻ bàng hoàng và sợ hãi!
Nhưng nhiều hơn chính là không thể tin!
Người xưa có câu, hổ phụ không sinh khuyển tử, nhưng cô ta vẫn cảm thấy, trong tất cả các nam định của nhà họ Lâm chỉ có mỗi cái tên Lâm Thiệu Huy này là rác rưởi, đến con chó cũng không bằng, chỉ xứng đáng được gọi là con rận!
Vừa rồi cô ta còn nói, Lâm Thiệu Huy không xứng để xách dép cho Lâm Tuấn
Thiên!
Bởi vì cô ta quả thực cảm thấy, với loại rác rưởi như Lâm Thiệu Huy, cho dù có cố gắng cả một đời thì cũng không thể đuổi theo kịp bước chân của thiên tài như Lục Tuấn Thiên.
Nhưng mà bây giờ....
Lâm Thiệu Huy dùng sự thung hung hăng tát cho cô ta một cái.
Bây giờ!
Không phải Lâm Thiệu Huy không có tư cách xách giày cho Lâm Tuấn Thiên, mà là Lâm Tuấn Thiên không có tư cách sóng vai với Lâm Thiệu Huy!
Lâm Tuấn Thiên dựa vào nhà họ Lâm cho nên mới địa vị xã hội như ngày hôm nay!
Nhưng Lâm Thiệu Huy thì sao?
Anh là một người bị cả gia tộc bỏ rơi!
Hoàn toàn dựa vào năng lực của mình, trong vòng mười năm, anh đã leo lên được vị trí có thể chống lại cả nhà họ Lâm!
Đây là chuyện kinh khủng cỡ nào!
Người đàn ông trước mặt này quả thực là một quái vật!
Lập tức!
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Lâm Thiệu Huy đầy phức tạp!
Rốt cuộc cô ta cũng biết tại sao Lâm Thiệu Huy có thể ở phòng số một Thiên Tự.
Cũng biết vì sao Mộc Lâm Sơn lại bị dọa cho tê liệt tại chỗ.
Bởi vì anh, chính là Tướng Huy!
Phù phù!
Phù phù!
Đám người Vương Thanh Chí lúc này lần lượt ngã xuống đất, vẻ mặt không khác gì đám tro tàn.
Hai tròng mắt họ đờ đẫn nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, và lúc này họ đã rung động đến tột đỉnh.
Lâm Thiệu Huy thực sự là Tướng Huy!
Đó là sự có một không hai với ba đội quân hàng đầu và là sự tồn tại siêu việt đối với hàng triệu binh lính!
Đặc biệt như vậy ... làm sao nó có thể?