Mà lúc này, Lâm Thiệu Huy đang lái xe, chở gia đình vợ anh đi về phía căn nhà của hai người. Cùng lúc này, Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn đã hoàn toàn đờ đẫn.
Trong ta bọn họ là một tập dày danh thiếp.
Trong đó, thậm chí còn lần theo một tấm thẻ ngân hàng mà Từ Hoài Nhân đưa.
Hiện giờ, hai vợ chồng bọn họ đều cảm thấy bản thân như đang nằm mơ. Cả đời này, bọn họ cũng không thể còn có ngày nào có thể nở mày nở mặt như ngày hôm nay nữa.
Vậy mà các nhân vật lớn của cả hai tỉnh Nam Lộc và Bắc Lộc lại đều nịnh bợ lấy lòng bọn họ.
Mà Bạch Tổ Y cũng đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể giải thích rõ ràng với bọn họ rốt cuộc tất cả chuyện này là như thế nào.
Chỉ là, lúc này, Bạch Tổ Y lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lâm Thiệu Huy: “Thiệu Huy, anh nói thật cho em biết, có phải anh có chuyện gì đang giấu em không?"
Lâm Thiệu Huy sững người, sau đó anh lập tức hiểu ra, chắc chắn là Bạch Tổ Y đã cảm nhận được điều gì đó. Anh giả ngốc, hỏi: "Vợ à, anh thì có thể có chuyện gì giấu em chứ?”
Bạch Tổ Y lập tức lạnh giọng, nói: "Anh đừng tưởng em là đồ ngốc. Lúc bốn ông chủ lớn chuẩn bị giết người, toàn bộ bốn người bọn họ đều đã nhìn về phía anh. Dáng vẻ đó giống như đang trưng cầu ý kiến của anh."
Bọn họ thân là cấp dưới của bản thân cô, nhưng lại không hề nhìn người cấp trên là cô, mà lại đi trưng cầu ý kiến của một người ở rể là Lâm Thiệu Huy.
Chuyện này rất không bình thường.
Nó giống như là người mà bọn họ để tâm hoàn toàn không phải là cô mà là Lâm Thiệu Huy. Lâm Thiệu Huy cũng không ngờ khả năng quan sát của
Bạch Tổ Y lại nhạy đến như vậy.
Anh tiếp tục cười, nói: “Có lẽ là bởi vì bọn họ đã dự đoán được từ đầu là em sẽ mềm lỏng, cho nên mới hỏi ý kiến của anh." “Thật là như vậy sao?"
Bạch Tổ Y dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn chăm chăm vào Lâm Thiệu Huy. "Nếu không phải thì còn có thể là thế nào nữa chứ?”
Lâm Thiệu lại mang theo vẻ mặt không hiểu, hỏi: "Nếu không phải là em thì sao bọn họ có thể khách sáo như vậy với một người ở rể như anh được?”
Sau đó, Bạch Tổ Y không truy hỏi nữa, cô nói: "Lát nữa, anh đưa ba mẹ em về nhà trước. Sau đó, lại đưa em đến sân bay, em phải đi công tác mấy ngày. Anh ở nhà chăm sóc tốt cho ba mẹ em.
Thế nhưng, mới sáng sớm ngày hôm sau, có hai vị khách không mời mà đến đã xuất hiện ở trước của nhà họ Bạch. "Anh hai, chị dâu?"
Nhìn thấy Thủy Bình và Thẩm Kiến, biểu cảm của vợ chồng Bạch Tuấn Sơn lập tức thay đổi.
Dường như bọn họ không dám tin, hai người Thủy Bình và Thẩm Kiến lại sẽ chủ động tìm đến nhà.
Mà khi nhìn thấy gia đình đã hại chết con gái mình, mất vợ chồng Thủy Bình đều lập tức trừng lớn đến nổi lên tia máu, giọng đanh lại, nói: "Thứ nghèo kiết xác, trả tiền đây”
Trả tiền?
Bạch Tuấn Sơn và Thấm Ngọc Trân ngẩn người, không hiểu. “Anh hai, chị dâu, bọn em nợ tiền hai người từ bao giờ.
Thủy Bình lập tức lạnh giọng, nói: “Giả ngốc cái gì? Ba năm trước, Bạch Tuấn Sơn đã tìm chồng tôi mượn một triệu rưỡi đô để đầu tư vào mỏ đá. Đảm nghèo kiết xác các người khất nợ, kéo dài đến cả ba năm. Giờ bọn tôi muốn các cô trả lại tiền."
Cái gì?
Nghe thấy lời này của Thủy Bình, Bạch Tuấn Sơn Thẩm Ngọc Trân đều sững người.
Ngay lập tức, giọng Bạch Tuấn Sơn trở nên có phần tức giận, nói: "Một triệu rưỡi độ đó rõ ràng là khoản đầu tư của anh chị. Kết quả đầu tư thất bại thì chị lại nói là cho tôi mượn tiền. Nói như vậy thì đúng là mặt dày quá rồi đó."
Ban đầu, Bạch Tuấn Sơn không cho Thẩm Kiến đầu tư, ông ta lại khăng khăng cổ chấp đòi đầu tư. Kết quả là mất sạch toàn bộ.
Hiện giờ bọn họ lại nói số tiền đó là cho Bạch Tuấn Sơn mượn. Đây đúng là vô sỉ. "Đừng có lắng nhắng. Tôi nói là cho mượn thì chính là cho mượn.
Thẩm Kiến vô sỉ, oán giận quát. Đồng thời, ông ta còn lấy ra một con dao từ trong lòng, ác động nói: “Hôm nay, nếu như các người còn không trả tiền thì tôi liều mạng với các người "
Con gái bị giết, lại còn bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm. Hiện giờ hai vợ chồng Thẩm Kiến đã giống như con chó mất nhà, chẳng còn gì hết.
Vì vậy, bọn họ liền quy tất cả những chuyện này lên người nhà họ Bạch.
Thẩm Kiến hiện giờ đã hoàn toàn mất đi lý trí. Ông ta đã chuẩn bị lén chuồn ra nước ngoài vào tối nay. Nhưng trước lúc đó, ông ta phải đòi được một khoản từ trên người của Bạch Tuấn Sơn.
Xong việc thì giết chết Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân.
Ông ta muốn khiến cho Bạch Tổ Y cũng phải nếm qua mùi vị mất đi người thân của mình.
Nghĩ đến chuyện này, Thẩm Kiệt nở nụ cười gắn, mang theo sự ác độc: "Chọn đi! Hoặc là giao tiền, hoặc là nộp mạng.