Mục lục
Chiến thần vô địch thiên hạ - Siêu cấp chiến thần - Lâm Thiệu Huy (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********

“Thầy Khải Lâm, Uông Minh Triết đã nói dối ông. Rõ ràng là anh ta đã ra tay đánh người trước. Anh ta đang đối trắng thay đen.

Phương Y Thần vội vàng giải thích, cô đang gấp tới nỗi tiếng nói cũng có chút thay đổi. . Ngôn Tình Hài

Nhưng mà, Quách Khải Lâm lại hờ hững nhìn cô một cái rồi cười lạnh nói: "Tôi không có nhìn thấy. Tôi chỉ nhìn thấy các người có âm mưu quấy rối với Minh Triết thôi.

Cái gì cơ?


Nhất thời, mặt Phương Y Thần cứng lại, dáng vẻ của cô tràn đầy khó tin. Cô không thể tin được, rõ ràng là bậc thầy âm nhạc Quách Khải Lâm mà lại có thể là một kẻ tiểu nhân vô sỉ như vậy.

Cái này căn bản là suy nghĩ nuông chiều sinh hư đối với

Uông Minh Triết. Mà lúc này, đám người Uông Minh Triết đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt đáng khinh. Bọn họ đang âm thầm chế giễu sự ngây thơ của Phương Y Thần.

Mặc kệ cho dù Phương Y Thần có nói câu gì thì cũng chẳng thể nào thay đổi được kết quả bị cắt hết các hoạt động ở giới giải trí hiện tại. Bởi vì, lúc này, Quách Khải Lâm đã đứng về phía họ. “Phương Y Thần, đừng có nói tôi không cho cô cơ hội. Chỉ cần lúc này đây, cô quỳ xuống giải thích với tôi thôi. Hơn nữa, đêm nay cô lên giường với tôi thì tôi sẽ suy xét đến việc tha cho cô một con đường"

Uông Minh Triết cười hả hê, dường như anh ta chắc chắn Phương Y Thần sẽ không dám từ chối mình. Giờ trong lòng anh ta đã tưởng tượng ra cảnh tượng mà anh ta sẽ thoải mái chà đạp Phương Y Thần đêm nay. “Phương Y Thần, đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi. Có cũng đừng có không phân biết được tốt hay xấu. Nếu có đặc tội vỚI cậu Uông thì cho dù là công ty của chúng ta cũng không bảo vệ được cô đầu."

Tương Hân quát lớn lên với Phương Y Thần: “Cũng chỉ là hầu hạ ngủ một đêm thôi lại có thể bảo vệ vững chắc vị trí sau này. Không phải là cô vẫn thích ca hát hay sao? Có nhà họ Uông làm chỗ dựa rồi, sau này cô không chỉ có thể trở thành danh ca ở An Nam này mà còn là danh ca quốc tế nữa."

Nhưng mà t “Anh nằm mơ! Cho dù tôi có chết cũng sẽ không chịu khuất nhục phục vụ anh

Phương Y Thần như người điên hét lên đầy giận dữ Trong lòng cô đã có đối tượng rồi sao có thể yêu một người đàn ông khác chứ?

Mặc kệ là Lâm Thiệu Huy có thừa nhận hay không thì trong lòng của Phương Y Thần đã coi mình là người phụ nữ của Lâm Thiệu Huy từ lâu.

Vì Lâm Thiệu Huy, cho dù cô có phải từ bỏ niềm đam mê với sự nghiệp ca hát của mình thì cô cũng không hối tiếc.

Thế nhưng, quyết định này của cô đã khiến cho Uông Minh Triết cảm thấy chưởng mắt.

Thế mà anh ta lại bị so sánh kém hơn một tên vô dụng hay sao?

Cái này thật sự rất nhục nhất “Được lắm! Cô đã tình nguyện chọn một tên vô dụng cũng không hề muốn ở chung một chỗ với tôi. Như vậy thì từ hôm nay trở đi, cô có thể nói lời tạm biệt vĩnh viễn với sự nghiệp ca hát mà cô yêu thích rồi."

Vẻ mặt của Uông Minh Triết tàn ác, hai tròng mắt của anh ta tràn đầy độc ác và oán hận nói: "Hơn nữa, tôi sẽ tạo áp lực lên nhà họ Phương, khiến cho bọn họ phải đuổi cô ra khỏi nhà." “Nếu như không có nhà họ Phương che chở, cái người phụ nữ hèn hạ như cô sẽ sớm chết trên tay của Phương Lạc Nam thôi. Ha ha ha!

Nghe nói như vậy, sắc mặt của Phương Y Thân trắng bệch. Bong nhiên, trong lòng cô xuất hiện nỗi lo lắng nồng đậm “Chú Khải Lâm, việc cắt hết mọi hoạt động này phải mất bao lâu?"

Nghe thấy thế, Quách Khải Lâm nở nụ cười khinh miệt, ông ta lạnh lùng nói: “Chỉ là một ngôi sao ở An Nam thôi, cũng không phải là siêu sao quốc tế. Một ngày còn chưa đến, chỉ cần một cuộc điện thoại là xong việc rồi.

Xong rồi! Người phụ nữ hèn hạ này xong rồi.

Nghe thấy mấy lời này, quả thật Châu Thi Cầm sung sướng muốn phát điện, cô ta cười to nói: "Cái người đàn bà hèn hạ này lại muốn sỉ nhục tôi sao? Kết quả thế nào vậy? Quay đầu lại đã gặp phải xui xẻo. Đúng là ông trời có mặt"

Lúc này, Tương Hân cũng nhìn Phương Y Thần đầy chán ghét, cô ta khinh thường nói: "Cô còn bày đặt không cần tương lai tốt đẹp đi chọn một cái tên vô dụng nữa chứ. Phương Y Thần, quả nhiên cô không phải là người hèn hạ bình thường.

Nhưng mà “Với cái phẩm chất đạo đức này mà cũng xứng được xưng là thấy sao?” Một giọng nói khinh miệt đây châm chọc bất chợt vang lên.

Ngay sau đó, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Lâm

Thiệu Huy.

Nhưng mà rất nhanh, vẻ mặt bọn họ đều tràn đầy khinh thường. Cái loại vô dụng này chỉ sợ là biết mình đã gặp nguy hiểm không thể thoát nên mới tự an ủi chính mình kiên cường lên như vậy?

Thật là nực cười

Quách Khải Lâm kia cũng giật giật khóe miệng, khinh thường hỏi lại: “Tôi đây không phải là bậc thầy âm nhạc thì chẳng lẽ là anh sao?”

Lâm Thiệu Huy lắc đầu nói: “Tôi không phải là bậc thầy âm nhạc." "Xi!"


Mọi người bật cười chế giêu, đồng loạt quay lại khinh thường anh.


Cái này không phải là phi lời hay sao?


Một tên vô dụng như anh thì sao có thể là bậc thấy âm nhạc được chứ?


Nhưng mà, kế tiếp, câu nói của Lâm Thiệu Huy khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây muốn nổ tung. "Bởi vì, tôi là bậc thấy trong các bậc thầy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK