“Không, cua! Xin ngài cho tôi thêm một cơ hội đi, tôi van xin ngài đó!”
“Tướng Huy! Tôi vô cùng tôn kính gọi ngài một tiếng Tướng Huy, xin ngài hãy khoan hồng độ lượng tha thứ cho tôi đi, tôi sẽ làm mọi thứ ngài bảo nếu ngài vẫn chưa cảm thấy hả giận thì cứ đánh gãy chân tôi đi!”
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy lại im lặng không nói, thái độ kiên quyết!
Nhìn tới đây!
Cả người bọn họ giống như bị rút hết sức lực, bất lực ngồi trên mặt đất, mặt xám như tro.
Vụt!
Nhưng vào lúc này!
Lâm Thiệu Huy liền nhìn về phía Triệu Yến Chi:
“Tôi nói tôi là Lâm Thiệu Huy, bây giờ cô có thể tin rồi chứ? Hiện tại cô vẫn còn cảm thấy tôi không xứng xách giày cho Lâm Tuấn Thiên sao?”
Nghe vậy!
Đám người Long Cửu liền ném ánh mắt xem thường về phía Triệu Yến Chi.
Người phụ nữ này vì ỷ mình có quan hệ với Lâm Tuấn Thiên mà tự cho mình là thanh cao, nhưng kết quả thì sao?
Một trò cười!
Mà Triệu Yến Chi thì giống như là nhận mệnh, bình tĩnh đối mặt với Lâm Thiệu Huy, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt:
“Làm sao, tiếp theo anh định trừng phạt tôi như thế nào?
Chỉ là!
Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lâm Thiệu Huy lại mỉm cười”.
“Tôi không có ý định trừng phạt cô, bởi vì cô đã nhận được sự trừng phạt của mình rồi!”
Đoàng!
Nghe nói như thế!
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Yến Chi lập tức trở nên trắng bệch, cô ta cảm thấy lồng ngực mình như bị người ta hung hăng thọc một đao, đau đến không thở được.
Cô ta quả thực đã nhận được hình phát mà cô ta đang phải nhận!
Thậm chí có thể nói, người đau khổ và hối hận nhất trong đám Vương Yến Chinh là cô ta, bởi vì thứ cô ta mất nhiều hơn tất cả mọi người cộng lại!
Cô ta, đã bỏ lỡ một vị vua trời sinh!
Đã mất đi cơ hội trở thành Hoàng Hậu!
Giống như một người đang nghèo, phát hiện mình trúng vé số mấy trăm tỷ, sau đó lại phát hiện mình làm mấy vé số.
Loại đau khổ này đủ để khiến người ta phát điên!
Cho nên, mỗi lần nghĩ đến thân phận của Lâm Thiệu Huy bây giờ, nghĩ đến việc cô ta bỏ qua anh, cũng đủ khiến Triệu Yến Chi cả đời này không thể quên.
“Tiếp theo giao cho ông cử lý! Yến hội hôm nay dừng lại ở đây thôi!”
Lâm Thiệu Huy lãnh đạm nói với Long Cửu.
Sau đó rời đi không quay đầu lại, anh định đi tìm Bạch Tổ Y.
Hít!
Nhìn đến đây, tất cả mọi người có mặt đều ồ lên, trên mặt lộ rõ vẻ không cam lòng.
Bọn họ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây vì Tướng Huy, còn chưa kịp nịnh bợ thì Tướng Huy đã tức giận bỏ đi.
Khiến cho bọn họ cảm thấy mất mát!